Buổi tối tan tầm, Lăng Vân Duyệt không quay về điểm thanh niên trí thức mà trực tiếp lên núi.

Có thể vì sắp đến mùa gặt, sau mùa gặt là mùa đông, nên trong khoảng thời gian này lên núi nhặt củi, nhặt rau dại cũng không ít, lúc này rau dại già rồi, cũng tốt hơn so với thời gian không có đồ ăn.

“Lăng thanh niên trí thức, cháu cũng lên núi à?” Người nói chuyện là Thím Mã. Bà thấy trời vẫn còn sáng, cháu gái cũng có người già mang theo, bà cũng muốn lên tìm rau dại, làm bánh bao rau dại cũng không tồi.

“Đúng vậy, thím, này không phải sắp đến mùa gặt sao, cũng chỉ có hiện tại mới có thể rảnh rỗi.”

“Cô bé này, cũng thật cần cù.” Mã Lan Hoa quả thật cảm thấy như vậy. Mới khai khẩn thời gian trước cũng là mỗi ngày lên núi nhặt củi.

Lăng Vân Duyệt nói là nhặt củi, Thím Mã là hái rau dại, nên hai người ở chân núi liền tách ra đi theo hướng khác nhau.

Hôm nay Lăng Vân Duyệt muốn đi sâu vào trong núi, cô có không gian, có vũ lực, trong lòng không sợ hãi, tự tin tràn trề.

Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, khi cô đi đến sườn núi bên ngoài thì nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ. Người đầy mảnh vá quần áo, trên người đeo một cái sọt tre, đang ngồi xổm trên mặt đất, như đang đào gì đó.

Lăng Vân Duyệt suy nghĩ một chút liền đại khái biết người kia là ai. Cô đến Đại đội Hồng Tinh cũng có một thời gian, bộ dạng giả này cũng không ai nhận ra, bộ quần áo này giống như là vá lại từ những mảnh vải vụn. Đại khái chính là Tiểu Huy nói Ông Tần không chạy.

Cô nhớ rõ Tiểu Huy nói qua Ông Tần tử là một bác sĩ, còn là viện trưởng, lập tức đi qua, “Ông à, đây là thảo dược sao? Nơi này đã là sườn núi bên ngoài, rất nguy hiểm, ông vẫn nên sớm rời đi.”

Tần Phong không ngờ tại đây sườn núi bên cạnh còn có người lại đây, lại là một cô gái trẻ tuổi, “Tiểu cô nương vẫn là không cần đến gần ta quá tốt, như vậy đối với cô không tốt.”

Tần Phong trước khi xuống nông thôn là viện trưởng bệnh viện Kinh Thị, ở vị trí đó có thể cảm nhận được một chút thay đổi của gió, khi đó ông đối với mỗi người đều còn có tâm đề phòng, tâm phòng người không thể không có, ông vẫn luôn biết điều đó, nhưng ông không bao giờ nghĩ rằng cuối cùng người tố cáo mình lại chính là con trai ruột của mình.

Lý do là con trai ông muốn ngồi vào vị trí của ông, chính con trai ông đều có thể vì lợi ích mà tố cáo cha ruột của mình, ông nghi ngờ việc giáo dục của mình có vấn đề gì hay không.

Sau khi bị hạ phóng, ông rốt cuộc có thời gian để hồi tưởng về từng chút một về mình và con trai, có thể tưởng tượng được, ông chỉ có thể nghĩ đến công việc ở bệnh viện, căn bệnh này nên chữa trị như thế nào, nên dùng bao nhiêu thuốc. Ông mới phát hiện ra mình là một người cha không đạt tiêu chuẩn.

Mãi đến sau khi gặp được gia đình Trần, ông mới phát hiện ra rằng bầu không khí chung sống giữa cha con có thể nhẹ nhàng như vậy.

Hiện tại ông cũng đã nghĩ thông suốt, buông bỏ tâm lý, người ông thực sự xin lỗi là con trai mình, không liên quan đến người khác, ông cũng không cần oán trời trách đất. Con trai có thể biến thành như vậy cũng có một nửa trách nhiệm của ông, nếu không có duyên cha con, vậy hãy coi như người xa lạ.

Lăng Vân Duyệt suy nghĩ một chút liền đoán được người kia là ai. Cô đến Đại đội Hồng Tinh cũng có một thời gian, bộ dạng giả trang này cũng không ai nhận ra, bộ quần áo này giống như được vá lại từ nhiều mảnh vải vụn. Đại khái chính là ông Tần mà Tiểu Huy hay nhắc.

Cô nhớ rõ Tiểu Huy nói qua ông Tần là một bác sĩ, còn là viện trưởng, lập tức đi qua, “Ông ơi, đây là thảo dược sao? Nơi này đã là sườn núi bên ngoài, rất nguy hiểm, ông vẫn nên sớm đi về đi.”

Tần Phong không ngờ tại đây sườn núi bên cạnh còn có người lại đây, lại là một cô gái trẻ tuổi, “Cô gái nhỏ vẫn là không nên đến gần ông quá, như vậy đối với cháu không tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play