Liêu Quảng Đại không ngờ rằng đối phương lại "dầu muối không ăn", đành phải rút lui, nhưng không sao cả, anh ta rất kiên nhẫn.
"Càng vội càng không mua được hàng, không biết anh ta có ý gì." Sau khi mọi người rời đi, Đỗ Dung bĩu môi.
Lăng Vân Duyệt... Nói thật, lúc này cô có chút thương cảm cho Liêu Tài Tử.
Trưa nay khi trở về phòng 805, Lăng Vân Duyệt đặc biệt chú ý đến biểu cảm của Phương Nghi.
Trạng thái của một người, dù ít hay nhiều cũng có thể nhìn ra được một chút. Quả thật, Phương Nghi đang vui vẻ hớn hở.
Trước đây, cô ấy suốt ngày cau có. Hiện tại, khóe miệng cô ấy cong lên, khi nãy khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô ấy còn mỉm cười với Lăng Vân Duyệt, điều này rõ ràng là không bình thường! Người sáng suốt đều có thể cảm nhận được.
"Nào, đây là đồ ăn tôi mua ở Kho Hương, các bạn chia nhau ăn nhé." Phương Nghi vừa đến đã đặt hộp đồ ăn xuống bàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT