“Mẹ, mẹ mau đến xem, nhà ta bị trộm.” Vu Tố Tố như tìm được chỗ dựa tinh thần, vội vàng kéo Dương Văn Châu đến chỉ vào cánh cửa bị cạy ra.
Dương Văn Châu không cần Vu Tố Tố nói cũng thấy được, bà cũng không rảnh lo chuyện khác, vội vàng thoát khỏi tay Vu Tố Tố chạy về phòng. Mấy thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là đồ vật trong phòng.
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai còn thảm thiết hơn vang lên, “A...”
Mới vừa kêu xong, bà ta đã ngồi bệt xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Không có, không có, cả đời tích tụ cũng không còn.”
Lúc này, nhà họ Cao hoàn toàn tỉnh lại. Hiện trường lộn xộn, lại thêm tiếng kêu trời khóc đất của nhà họ Cao.
Cao Quốc Lương cảm thấy đầu óc ong ong, trước mắt tối đen. Ông ta đưa tay vịn vào tường, cố gắng ổn định tâm trạng. Ông ta không thể ngã xuống, chuyện trong nhà mất nhiều tiền như vậy tuyệt đối không thể nói ra ngoài.
Số tiền này đều là không qua thuế, chỉ có thể âm thầm chịu đựng tổn thất này. Chỉ không biết lần này là cố ý nhắm vào nhà họ hay là ngoài ý muốn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play