“Mẹ, lúc trước con xuống nông thôn không mang theo tiền, ở nông thôn kiếm công điểm chỉ đủ ăn cơm, nên con đã ngừng uống thuốc. Sau lại có một lần con ngã xỉu, là người trong đại đội đưa con đi bệnh viện, giúp con ứng tiền thuốc, mẹ có thể giúp con trả lại tiền cho họ được không? Họ cũng không dễ dàng gì, đều là dành dụm từng đồng để cho con mượn đi khám bệnh.”
Trâu Tư Khang cố ý nói to để người bên ngoài nghe được.
Tống Thục Mai không ngờ còn có chuyện này, đúng là cưỡi lưng cọp khó leo xuống. Cái đứa khắc tinh này sao không chết ở bên ngoài, còn dám trở về hỏi bà lấy tiền.
Trâu Kế Quân thấy sắc mặt Tống Thục Mai không tốt, vội vàng hoà giải: “Được được được, về nhà rồi đưa cho con.”
Nói xong, ông ta không quan tâm đến những người khác, dắt theo họ đi lên lầu.
Trâu Tư Khang cũng biết hôm nay chỉ có thể đến đây, không vội, dù sao cũng muốn cho họ giãy giụa một hồi.
“Cảm ơn các vị thím, hôm nay con xin phép về trước.” Trâu Tư Khang trước khi đi còn không quên cảm ơn mọi người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT