Lăng Vân Duyệt nhìn cây trâm cài tóc trong tay, có thể nhìn ra rằng nó có chút thô ráp, nhưng lại được mài giũa rất cẩn thận, vừa nhìn là biết đã được làm bằng cả tâm huyết.
Nước mắt không kiềm được trào ra. Cô không biết mình khóc cho cô bé nũng nịu đòi anh trai làm trâm cài tóc, hay cho người anh trai đã từ chối em gái, cô chỉ biết mình rất đau khổ.
Trâu Tư Khang chưa bao giờ thấy cô khóc thương tâm như vậy, cũng không biết làm thế nào để an ủi, chỉ im lặng ôm lấy cô, dùng cách của mình để nói với cô rằng hắn luôn ở đây.
Cuộc sống vẫn tiếp tục.
Mùa thu hoạch quả thực không có người nào không mệt mỏi. Trong khoảng thời gian này, mặc dù mọi người đều rất mệt, nhưng để không làm chậm vụ mùa, ai cũng cố gắng làm việc, vì sau vụ mùa còn phải "Hiến lương".
Đây là chuyện đại sự đối với các đội viên, đây là chuyện liên quan đến toàn bộ đại đội, không nói gì khác, chỉ nói đến việc bình xét đại đội tiên tiến đầu tiên cũng phải xem xét việc này.
Hơn nữa, các đội viên muốn phân chia lương thực cũng cần phải hiến lương trước, sau đó đại đội trưởng mới có thể sắp xếp lại phần còn lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play