Hệ thống đang vắt óc suy nghĩ, phải lên kế hoạch cho Ngải Phù trong mấy ngày tới thì tinh đoan của cô đột nhiên phát ra tiếng báo.

Nó còn tưởng rằng chuyện vừa rồi xử lý chưa ổn thỏa, ai ngờ là thông báo giục đóng tiền thuê nhà.

Thông báo điện tử nhắc nhở Ngải Phù rằng hôm nay là hạn chót nộp tiền thuê nhà, nếu đến 12 giờ đêm nay vẫn chưa nộp, cô sẽ lập tức bị đuổi khỏi khu nhà trọ này, muộn một phút cũng không được.

Mà Ngải Phù nằm liệt giường hai ngày nay đã quên mất chuyện này.

Khu nhà cô trọ cao tổng cộng 40 tầng, có gần ba vạn phòng, tuy lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng khu vực này có một tên gọi chung — xóm nghèo.

Những gia đình kha khá một chút, sẽ không chọn thuê nhà ở đây.

Căn hộ Ngải Phù đang ở là loại rẻ nhất, tổng cộng chỉ có vỏn vẹn bốn mét vuông, liếc mắt một cái là thấy hết, cả phòng chỉ có một ô cửa sổ nhỏ xíu, căn bản chẳng phân biệt phòng khách phòng ngủ gì.

Thậm chí đến cái giường cũng không có, Ngải Phù phải nằm trực tiếp xuống sàn nhà, trên người đắp một lớp thảm mỏng tang, may ra còn duỗi thẳng chân được!

Nhà vệ sinh duy nhất cũng chưa đến một mét vuông, vừa đủ để Ngải Phù ngồi xổm xuống một cách gò bó.

Vì tài nguyên nước khan hiếm, bồn cầu không dùng nước, mà dùng một loại vật chất có thể phân giải chất thải, rất rẻ nhưng cũng có khuyết điểm, khi phân giải sẽ bốc ra một mùi khó ngửi.

Nếu thông gió không tốt, cả căn phòng sẽ nồng nặc mùi lạ, phảng phất như ở cạnh bãi rác.

Hệ thống nhìn thấy thông báo này, vội vàng liếc qua số dư tài khoản của Ngải Phù, ôi…

Con số “2” khiến hệ thống nghẹn lời.

Hai đồng tinh tệ, mà tiền thuê căn phòng này một ngày đã mười đồng tinh tệ.

Tính ra ba ngày là 30 đồng tinh tệ.

Nói thật cũng chẳng đắt đỏ gì, ở đế quốc, những ngành nghề thấp kém nhất, làm một giờ công cũng kiếm được mười đồng tinh tệ, nhưng Ngải Phù ngay cả số tiền đó cũng không xoay xở ra được.

Hệ thống:…

Nghèo đến mức này, thật là khiến hệ thống mở mang tầm mắt!

Vốn dĩ còn chưa tính kiếm điểm tích lũy gấp gáp như vậy, giờ xem ra đã nước sôi lửa bỏng rồi.

Tính đi tính lại, ký chủ mình tự chọn, còn cách nào khác đâu?

“Bây giờ đến 12 giờ đêm còn bốn tiếng nữa, ra ngoài kiếm tiền không thực tế, cô vẫn nên cố gắng kiếm điểm tích lũy đi, sau đó có thể đổi tinh tệ và giá trị nhan sắc, ít nhất không đến mức vô gia cư, cũng có thể giúp cô xinh đẹp hơn chút.”

“Giá trị nhan sắc?”

Vừa mới phát ra tiếng nghi hoặc, trước mặt Ngải Phù đã hiện lên một màn hình ánh sáng.

Cô nhìn thấy thông tin cá nhân của mình trên đó.

Họ tên: Ngải Phù

Giới tính: Nữ

Giá trị khoẻ mạnh: 35/100

Giá trị nhan sắc: 63/100

Giá trị trí tuệ: 71/100

Giá trị vũ lực: 5/100

Điểm tích lũy: 0

“Thật là cay mắt hệ thống, giá trị nhan sắc hiện tại của cô thế mà vừa vặn đạt chuẩn!”

“Nhưng mà đầu óc thì cũng không tệ.”

Tiểu Ngũ nghĩ nghĩ, không thể cứ mãi dìm hàng ký chủ, lại nói thêm một câu: “Tiềm năng của cô vẫn rất lớn, dưỡng cho tốt vào chắc chắn xinh đẹp.”

Ngải Phù gật đầu: “Vậy Tiểu Ngũ, tôi nên làm thế nào để kiếm điểm tích lũy nhanh nhất đây?”

Học thuộc thơ rõ ràng chỉ là biện pháp chữa cháy, một bài 0.1 điểm, cô có học thuộc ba ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, trong đó còn phải trừ ra điểm để đổi đồ ăn duy trì ba ngày sinh tồn và tiền thuê nhà, càng là chuyện không tưởng.

Ngải Phù vừa rồi thấy tỷ lệ đổi tinh tệ, một điểm tích lũy đổi được mười đồng tinh tệ, tỷ lệ này không tính là cao.

Nếu cô có thời gian, hoàn toàn có thể dùng một điểm tích lũy đổi năm bình nước, năm bình nước này đem ra ngoài có thể bán được 50 đồng tinh tệ.

Chỉ là khâu xử lý sau đó sẽ rất phiền phức, nước nôi là thứ bị đế quốc quản lý, giao dịch chui không phải không có, nhưng cô không có bối cảnh, không có thực lực, đột nhiên lấy ra năm bình nước chỉ sợ kết cục chẳng tốt đẹp gì.

Còn cả cái giá trị nhan sắc kia nữa, lần đầu tăng một điểm chỉ tốn một điểm tích lũy, nhưng lần thứ hai một điểm đã cần mười điểm tích lũy, lần thứ ba là một trăm, tiếp theo một ngàn, một vạn, mười vạn cứ thế mà tăng lên, tốc độ tăng còn nhanh hơn cả vay nặng lãi.

“Nếu các người muốn tôi trở thành người phụ nữ hoàn mỹ để cọ khí vận, vì sao mấy thứ này còn đắt đỏ như vậy?”

Ngải Phù tỏ vẻ khó hiểu.

Sau đó liền nghe Tiểu Ngũ trả lời.

“Thứ gì có được quá dễ dàng thì sẽ không biết quý trọng, hiểu chưa?”

"… Ừm."

Kỳ thật cũng không hiểu lắm, nhưng thấy Tiểu Ngũ không có ý định nói rõ hơn, Ngải Phù tạm thời gác lại mối nghi hoặc này trong đầu.

“Cô cứ trong ba ngày tới hoàn thành cái nhiệm vụ lặt vặt này trước đã.”

Tiểu Ngũ lên kế hoạch: “Đây là một loạt động tác có thể giúp cơ thể cô mềm mại hơn, mỗi ngày tập một lần là có điểm, ngày đầu một điểm, ngày hôm sau hai điểm, cho đến ngày thứ mười là mười điểm, sau đó chỉ cần không bỏ dở, ngày nào cũng có thể nhận mười điểm, bỏ ngang thì phải làm lại từ đầu đó.”

“Được!” Ngải Phù gật đầu, cô tin vào phán đoán của Tiểu Ngũ.

Nhân lúc còn chút sức lực, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ này, kiếm được một điểm ít nhất có thể giữ chân không bị đuổi ra khỏi đây.

Tiếp đó, Ngải Phù theo chỉ dẫn của Tiểu Ngũ, nhắm mắt nằm xuống, rất nhanh cô xuất hiện trong một căn phòng trống trải.

Đây là, cái kiểu trải nghiệm này, chẳng lẽ chính là thực tế ảo mà kẻ có tiền hay chơi sao?

Ngải Phù chưa kịp kinh ngạc, trước mặt đã hiện ra một hình người không mặt, tựa như thân người đội lên một cái màn thầu bột mì, thoạt nhìn còn khá rợn người.

Tuy nhiên, Ngải Phù cố kìm nén không hét lên, nghiêm túc lắng nghe, kẻ không mặt không nói nhiều, trực tiếp bắt đầu giảng giải và làm mẫu động tác cho cô, giọng nói vẫn là của Tiểu Ngũ.

Ước chừng năm lượt sau, cô cảm thấy đã nhớ được động tác, liền trở về hiện thực, chuẩn bị thử sức.

Á ——

Là tiếng xương cốt r*n rỉ.

"Đau! Đau! Đau!"

Cái thân thể đã nằm liệt hai ngày của Ngải Phù, vừa bắt đầu đã phải thử thách với những động tác đòi hỏi độ khó cao, thật đúng là coi trọng bản thân quá rồi.

Cô nghiến răng nghiến lợi từ từ chỉnh lại tư thế, thở mạnh ra một hơi: “Tôi không thể lập tức hoàn thành chuẩn mười phần các động tác đó được.”

Cái hệ thống này, có phải hơi không đáng tin cậy không vậy?

Đáy lòng Ngải Phù không khỏi lại hiện lên suy đoán này, dường như nó chẳng hề kết hợp tình hình thực tế của cô để cân nhắc gì cả.

Tiểu Ngũ: “Đâu cần phải lập tức đạt chuẩn mười phần, cô đạt được 60 điểm là xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Ngải Phù: “Cậu thấy tôi có dáng vẻ đạt nổi 60 điểm không?”

Tiểu Ngũ nghi hoặc: “Con gái chẳng phải đều mềm mại uyển chuyển sao?”

Giọng điệu của nó rất chân thành, dường như thật sự nghĩ vậy.

Ngải Phù không biết điều gì đã cho Tiểu Ngũ ảo giác như thế, cô mặt không biểu cảm đáp: “Thật xin lỗi nha, tôi không phải kiểu con gái mềm mại uyển chuyển đó.”

Là một hệ thống, Tiểu Ngũ không nhận ra sự mỉa mai trong giọng điệu của Ngải Phù, ngược lại nó thở dài thườn thượt, sao mình lại tìm phải một ký chủ tư chất kém thế này chứ, cười cũng chẳng biết cười, người lại cứng đờ như khúc gỗ, thế này làm sao mà được con trai khí vận (khí vận chi tử) yêu thích cho được!

“Thôi thôi, vẫn còn mấy nhiệm vụ nữa cô có thể làm đó, tự cô xem thử đi, nếu cái nào cũng không được, chúng ta vẫn cứ học thuộc thơ thôi, ít nhất còn có chút vốn liếng.”

Ngải Phù nghe ra sự bất đắc dĩ của Tiểu Ngũ, cô âm thầm nghiến răng, nhưng không nói gì, mà nghiêm túc xem xét các nhiệm vụ.

“Cái này đi, kiểm tra ca hát, tôi hát hò cũng tàm tạm.”

Tiểu Ngũ: “Thiệt không đó? Dựa vào ca hát kiếm điểm không đơn giản đâu nha, khối người cứ tưởng mình hát hay, kỳ thật toàn ảo giác thôi.”

Ngải Phù: “…"

Cô vốn định phản bác một câu người khác đều khen mình hát hay, nhưng nghĩ đến bài kiểm tra nụ cười chỉ được bốn điểm kia, Ngải Phù lại im miệng.

“Cứ thử xem đã.”

Ngải Phù hắng giọng, cô vừa mới uống nước, tuy rằng không nhiều nhưng cổ họng được xoa dịu cũng dễ chịu hơn nhiều.

Hơn nữa vừa rồi đối thoại với Tiểu Ngũ đều diễn ra trong đầu, cũng không tốn sức mấy.

Đề mục kiểm tra ca hát cũng do hệ thống đưa ra.

Ngải Phù vốn lo lắng sẽ lại như bài kiểm tra nụ cười, đưa ra mấy thứ kỳ quái khó làm, nhưng cũng may, đó là một ca khúc quen thuộc mà người dân đế quốc nào cũng biết, Ngải Phù cũng thuộc.

Theo tiếng đếm ngược bắt đầu, Ngải Phù nuốt nước miếng, ngay sau đó âm tiết đầu tiên vang lên.

Giọng ca trong trẻo lay động lòng người, mang theo chút khàn khàn đặc trưng của thiếu nữ tức khắc vang vọng trong căn phòng nhỏ hẹp, tựa như gió xuân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, hé lộ sức sống vô hạn và sự dịu dàng.

Tiểu Ngũ kinh ngạc đôi chút, đúng là rất êm tai nha!

Dù là sinh mệnh khoa học kỹ thuật, những năng lực giám định và thưởng thức vốn có vẫn không hề mai một.

Giọng hát của Ngải Phù có lẽ vẫn còn đôi chỗ hụt hơi chưa hoàn hảo, nhưng cho dù là tiết tấu, cách kiểm soát hay chuyển đổi âm vực, đều đã ra dáng ra hình.

Rất nhanh, khúc nhạc kết thúc.

Kết quả cũng giống như dự đoán ban đầu của Tiểu Ngũ, 51 điểm.

Đừng thấy số điểm này có vẻ như chưa đạt yêu cầu, nhưng trên thực tế với một người chưa từng qua đào tạo bài bản, lần đầu tiên có thể đạt được điểm số cao như vậy, đủ để chứng minh thiên phú không hề tệ.

Đương nhiên, điều mấu chốt hơn cả là!

“Đạt 30 điểm rồi! Cô có 30 điểm tích lũy rồi!!!"

Tiểu Ngũ trong đầu Ngải Phù vang lên âm nhạc vui tươi, chỉ thiếu nước khua chiêng gõ trống, chạy đi báo tin mừng!

Ngải Phù cũng không nhịn được khẽ nhếch môi, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, đây là kiểu vui sướng đổi đời chỉ sau một đêm.

30 điểm tích lũy, đủ để cô làm được rất nhiều việc.

“Mau mau mau, trước mua hai điểm giá trị nhan sắc đã.”

Tiểu Ngũ vui sướng xong, lập tức bắt đầu phân chia 30 điểm tích lũy.

Hai điểm giá trị nhan sắc cần mười một điểm, sau đó lại để dành năm điểm mua đồ ăn, còn tiền thuê nhà nữa…

“Không, tôi không định mua điểm giá trị nhan sắc bây giờ.”

Ngải Phù đột nhiên chen vào lời, cắt ngang kế hoạch của Tiểu Ngũ.

“Hả?”

Nó không khỏi lắp bắp đôi chút: “Vì, vì sao chứ?”

“Ngoại hình hiện tại của cô! Người khác rất khó có ấn tượng tốt về cô ngay từ đầu đó! Con người ta vốn là loài động vật coi trọng vẻ bề ngoài! Cô có biết không, người càng có địa vị cao, lại càng như vậy, hơn nữa…”

“Tôi biết.”

Ngải Phù bình tĩnh lên tiếng: “Nhưng mua điểm giá trị nhan sắc bây giờ thật ra không có lời.”

Cô bắt đầu phân tích cho Tiểu Ngũ nghe.

“Dung mạo của bản thân tôi vốn dĩ không hề kém, đúng không?”

Được hệ thống đồng tình, Ngải Phù tiếp tục: “Điểm thấp hiện tại, chỉ là vì tôi bị bệnh lại không được chăm sóc tốt, những thứ này chỉ cần có thời gian và dinh dưỡng đầy đủ là có thể từ từ hồi phục.”

Mà điểm giá trị nhan sắc tuy rằng hiện tại rất rẻ, sau này lại càng ngày càng đắt đỏ, giờ là một điểm, về sau sẽ cần mười vạn, thậm chí một trăm vạn điểm tích lũy, Ngải Phù cảm thấy điểm tích lũy trân quý như vậy vẫn nên dùng vào lúc mà bản thân không còn cách nào tăng lên được nữa thì hơn.

Hai điểm có thể mang lại thay đổi, có lẽ còn chẳng bằng ba ngày cô ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ mang lại nhiều hơn.

Tiểu Ngũ bị thuyết phục, nó thấy ký chủ nói rất có lý.

Kỳ lạ, sao chính mình lại không nghĩ ra điều này nhỉ, chẳng lẽ mình thật sự là một hệ thống ngốc nghếch?

“Vậy ký chủ định dùng 30 điểm tích lũy này như thế nào?”

Nếu ký chủ đã có chủ kiến, Tiểu Ngũ vẫn sẵn lòng nghe theo cô, dù sao người làm nhiệm vụ là Ngải Phù, hệ thống bọn nó chỉ là phụ trợ.

“Tôi định trước tiên mua hai điểm giá trị trí tuệ.”

Ngải Phù suy nghĩ một lát liền có kế hoạch sơ bộ, khác với điểm giá trị nhan sắc, điểm giá trị trí tuệ không phải thứ dễ dàng có thể tăng lên được, tiếp theo cô phải đối mặt với những người thân xa lạ và một thế giới xa lạ, thông minh hơn chút vẫn tốt hơn.

30 điểm tích lũy rất nhanh cũng chỉ còn lại mười chín điểm, hai điểm giá trị trí tuệ vừa dùng, Ngải Phù chỉ cảm thấy đầu óc trong nháy mắt như tỉnh táo hơn đôi chút, ngoài ra thì không có cảm giác gì đặc biệt về mặt sinh lý.

Nhưng với số điểm tích lũy còn lại, Ngải Phù sửa lại một chút, rõ ràng là cô có ý tưởng hay hơn.

“Tiểu Ngũ, dịch dinh dưỡng giá bao nhiêu điểm một ống?”

“Có đồ ăn tăng cân không?”

“Trong trung tâm mua sắm có thứ gì có thể giúp hạt giống kia nhanh chóng trưởng thành nở hoa không?”

Liên tiếp đưa ra câu hỏi, Ngải Phù rất nhanh có được đáp án vừa ý.

Cô vươn vai, nhân tiện đứng dậy đi mở ô cửa sổ nhỏ, ngó đầu nhìn ra ngoài, lúc này bên ngoài đã là màn đêm tĩnh mịch, nhưng vẫn có thể thấy cảnh đèn đuốc sáng trưng nơi xa.

Khác với khu xóm nghèo tăm tối này, thành phố thực thụ vốn dĩ không có khái niệm ban đêm, trước kia Ngải Phù cũng từng sống ở đó.

Cùng cha và mẹ, tuy rằng không phải cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng cả nhà thật hạnh phúc.

Thế mà, chỉ vì một câu nói tùy tiện của kẻ trên cao, tất cả liền tan thành mây khói trong nháy mắt.

Bọn chúng dựa vào cái gì mà chà đạp người khác như vậy chứ?

Nếu có một ngày mình cũng có thể…

Ý niệm này chợt lóe lên rồi vụt tắt, Ngải Phù nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không hề nhìn thêm phong cảnh xinh đẹp kia dù chỉ một lần.

Cô cần phải đi kiếm tiền thuê nhà cho ba ngày tới, bằng không chỉ ba tiếng nữa thôi, cô sẽ phải ăn ngủ đầu đường.

Nhưng Ngải Phù sau khi “khôn ra”, liền tạm thời không định trực tiếp dùng điểm tích lũy đổi tinh tệ, thật sự quá lỗ vốn, cô vừa nảy đã có một chủ ý mới.

Ừm, bước đầu tiên, cứ bắt đầu từ việc đăng ký tài khoản đã.
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play