Văn Tranh chỉ thấy hai chân run rẩy, Du Ninh công chúa thế mà lại là sát thần!
Thấy Sở Du Ninh thu đao nhìn sang, ông ta vẫn cố kéo giọng hét: "Công chúa, người định làm gì? Thần đã cho người đi thỉnh chỉ bệ hạ rồi, người hãy nương tay lại đi!"
Sở Du Ninh không nhìn ông ta, mà nhìn thấy Thẩm Vô Cữu, nàng cau mày đi tới: "Sao ngươi lại đến đây?"
Thẩm Vô Cữu thấy nàng vừa nhìn đã thấy mình, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, không nói là mình vì sợ nàng gây chuyện quá lớn không gánh nổi mới đến, chỉ nói: "Ta đến hỏi Văn đại nhân khi nào phát lương thảo còn thiếu."
"Không đòi được chứ gì?" Sở Du Ninh có chút đắc ý.
Với bộ dạng không thể cử động, nói chuyện cũng không thể nói quá lớn như thế này thì làm sao đòi lương với người ta, cho nên giao dịch với nàng không lỗ.
Xác định nàng không phải cùng một người trong mơ, Thẩm Vô Cữu cũng thoải mái nói chuyện với nàng cũng thoải mái hơn, cười lắc đầu: "Văn đại nhân nói quốc khố trống rỗng, lương thực thiếu thốn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play