Bạch Chỉ chậm rãi nhận ra điều đó, nàng lập tức trợn mắt nhìn Quý Nguyệt, trong mắt Quý Nguyệt thì hình ảnh đó trông thật đáng yêu
May mà nơi này không có người khác thấy A Chỉ dễ thương như thế này.
Chờ một hồi sau, Khương Tản Tuyết vẫn chưa trở về, bốn phía sương mù cũng không có bất kỳ sự biến hóa nào. Suy nghĩ đến khả năng mà Quý Nguyệt đã nhắc đến, Bạch Chỉ cảm thấy Khương Tản Tuyết có lẽ thật sự đang bị lạc giữa làn sương trắng.
Ngồi chờ chết như vậy thật sự rất khó chịu, hơn nữa Quý Nguyệt vốn dĩ không có nhiều kiên nhẫn lắm. Hai người thương lượng một hồi, quyết định tiếp tục hướng vào sương trắng mà đii.
“Đúng rồi, Quý Nguyệt, ta còn chưa hỏi ngươi một câu.” Bạch Chỉ bỗng nhiên vỗ tay, quay đầu nhìn Quý Nguyệt, “Ngươi tìm tới nơi này như thế nào vậy?”
Mặc dù với tốc độ hành động của Quý Nguyệt, việc đuổi theo bọn họ cũng không quá khó khăn, nhất là sau khi bọn họ ở Thạch Liên Cốc một thời gian, Quý Nguyệt có thể đến đây hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng vấn đề ở chỗ, Quý Nguyệt làm sao biết Thạch Liên Cốc ở đây? Hắn không có thường thức lắm, vậy mà lại biết đường vào Thạch Liên Cốc sao?
Quý Nguyệt nghe vậy, hơi nhíu mày: “Là Ân Niệm Dung nói cho ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT