Tô Mộc Dao không nói tiếp, nhưng đến kẻ ngốc cũng hiểu hàm ý trong lời nàng.

Bạch Chỉ: ???

Các ngươi sao thế, xen vào việc người khác còn chưa đủ, lại còn bịa chuyện giùm ta?

“Sẽ không đâu! Cha mẹ ta rất giỏi, sẽ không thua nổi một con heo rừng!” Bạch Chỉ lập tức phản bác.

Tô Mộc Dao nói: “Chưa chắc họ bị heo rừng làm hại, nếu không nhầm thì họ đã gặp La Sát.”

Bạch Chỉ thoáng biến sắc: “La Sát? Nhưng cha ta từng nói, La Sát chỉ xuất hiện vào ban đêm.”

Chẳng lẽ bọn họ đã gặp Quý Nguyệt?

“Chúng ta trước đây cũng nghĩ vậy.” Tô Mộc Dao liếc nhìn Giang Tán Tuyết, “Nhưng sau khi lên núi không lâu, bọn ta đã đụng phải mấy tên La Sát hùng mạnh, mà lúc đó chỉ vừa quá ngọ.”

Hiện tại đã là hoàng hôn, nghĩa là họ đã giao đấu với đám La Sát ấy suốt vài canh giờ.

Bạch Chỉ trầm ngâm suy nghĩ.

Nàng chưa từng gặp La Sát vào ban ngày, không biết có phải do đã bị Quý Nguyệt xử lý rồi, hay là những La Sát ấy chỉ bắt đầu hoạt động sau khi nhóm nhân vật chính xuất hiện.

Cũng may họ không đụng phải Quý Nguyệt, nếu không nàng thật sự không dám chắc ai sẽ thắng.

Bị ba người trước mặt nhìn chằm chằm, Bạch Chỉ giật mình, vội khẽ véo đùi, lập tức khiến đôi mắt ngấn lệ.

“Vậy… cha mẹ ta…”

Thiếu nữ không nói tiếp, đôi mắt long lanh ngấn nước, sắc mặt tái nhợt, khiến ai nhìn cũng không đành lòng nói thêm.

Tô Mộc Dao xót xa nắm lấy tay nàng, chân thành nói, “Trời sắp tối rồi, nơi này rất nguy hiểm, mau theo bọn ta xuống núi thôi!”

“Hu hu hu… Hả?” Bạch Chỉ đang nặn nước mắt, nghe vậy lập tức ngơ ngác.

Đi xuống núi cùng họ? Vậy Quý Nguyệt phải làm sao? Hơn nữa, nàng dù sao cũng là La Sát, lỡ bị phát hiện thì… Bạch Chỉ không dám nghĩ tiếp.

“Thôi, vẫn là không cần đâu, ta không muốn bỏ lại cha mẹ…” Nàng tiếp tục lau nước mắt.

“Ngươi muốn một mình qua đêm trên núi sao?” Đường Ánh lạnh nhạt hỏi.

Ngươi có thôi nhiều chuyện không? Bạch Chỉ cắn răng, định đáp trả, thì Giang Tán Tuyết nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, “Ngươi theo họ xuống núi trước, ta sẽ đi tìm cha mẹ ngươi.”

Bạch Chỉ ngớ người, khẽ hé miệng, sững sờ.

“Giang huynh, nếu đi thì cùng đi, sao có thể để huynh ở lại một mình trên núi?” Tô Mộc Dao là người đầu tiên không đồng ý.

“Nhưng ta dám chắc, dù có tìm thấy, e rằng cũng chỉ còn lại hài cốt.” Giang Tán Tuyết không đáp lời Tô Mộc Dao, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ ngẩn ngơ, chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống má.

“Ta… ta hiểu rồi… Ta sẽ đi cùng các ngươi.”

Không còn lựa chọn nào khác.

Dĩ nhiên không thể để Giang Tán Tuyết đi tìm cha mẹ “giả” của nàng, nếu không chắc chắn sẽ bại lộ.

Cũng chẳng thể ở lại trên núi, người bình thường nào lại làm vậy.

Bạch Chỉ bất đắc dĩ đành tạm đồng ý, sau này tính tiếp.

Chỉ là không biết Quý Nguyệt đã đi đâu, liệu sau khi nàng xuống núi, hắn có đi tìm nàng không? Nếu hắn vẫn ở trên núi, Tô Mộc Dao và những người khác chắc chắn sẽ đụng phải hắn.

Vừa âm thầm suy tính trong đầu, Bạch Chỉ vừa bước theo ba người kia.

Giang Tán Tuyết và Đường Ánh không ngừng quan sát xung quanh, Tô Mộc Dao quay đầu nhìn Bạch Chỉ, chậm rãi bước đến bên cạnh nàng, nghiêng đầu hỏi, “À, ta tên là Tô Mộc Dao, kia là Giang Tán Tuyết, còn người kia là Đường Ánh, bọn ta được ủy thác lên đây để tiêu diệt La Sát.

Còn ngươi, tên là gì?”

Hai người được nhắc đến khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nhìn ngó xung quanh.

Quả nhiên vẫn như trong trí nhớ của nàng.

Bạch Chỉ hạ mi mắt, nhẹ nhàng đáp, “Ta tên là Bạch Chỉ.”

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Mộc Dao có vẻ rất tò mò về nàng.

Bạch Chỉ nghĩ đến ngoại hình của mình, ước chừng đáp, “Ta năm nay mười sáu tuổi.”

“À, vậy là ngươi nhỏ hơn ta rồi, ta năm nay mười bảy! Từ nay ngươi là muội muội của ta nhé~” Tô Mộc Dao vui vẻ véo má Bạch Chỉ, ra chiều thân thiết.

“Sư… Sư huynh…” Bạch Chỉ miễn cưỡng cất tiếng gọi.

Cái người Tô Mộc Dao này bị làm sao thế! Nàng ấy đang cải nam trang, nam nhân nào mới gặp đã tay bắt mặt mừng, lại còn nhận muội muội? Làm ơn giữ ý tứ chút đi chứ!

Quả nhiên, Giang Tán Tuyết thoáng liếc nhìn, ánh mắt không chút gợn sóng.

Bạch Chỉ lập tức làm ra vẻ mặt sắp khóc.

“…Tiết chế đau buồn.” Hắn nói khẽ.

Hả?

Bạch Chỉ ngẩng lên, ánh mắt đẫm lệ nhìn hắn, nhưng hắn đã quay mặt đi.

***

Con đường xuống núi thuận lợi hơn dự tính của nhóm Tô Mộc Dao rất nhiều.

Đám La Sát ẩn nấp trong bóng tối không xuất hiện cản đường, Đường Ánh cho rằng có lẽ vì đường đi này khá kín đáo, nên đám La Sát trong núi không phát giác ra.

Chỉ có Bạch Chỉ biết, khả năng lớn là do Quý Nguyệt đã giết sạch đám La Sát trên núi Lộc Nguyên, thêm vào đó ba người Tô Mộc Dao cũng tiêu diệt thêm vài tên, nên có lẽ giờ chẳng còn lại mấy ai.

Dĩ nhiên, trừ nàng ra.

Khi cả nhóm về đến ngôi làng dưới chân núi, trời đã hoàn toàn tối đen.

Từ xa nhìn lại, làng chỉ le lói vài ánh đèn, cả vùng mười dặm xung quanh cũng vô cùng tĩnh lặng, dường như chẳng còn hơi người.

Giang Tán Tuyết đi trước, từ trong tay áo lấy ra một chiếc còi tre, đưa lên môi thổi hai tiếng, ánh đèn trong làng lập tức lần lượt sáng lên.

“Về rồi! Bọn họ về rồi!”

Bạch Chỉ nghe thấy tiếng reo hò vang lên khắp nơi, trong ánh lửa nhấp nhô, một nhóm người phấn khởi chạy về phía họ.

“Các vị tráng sĩ, các vị về nhanh quá! Trên núi tình hình ra sao, có gặp La Sát ăn thịt người không?” Người đàn ông trung niên đi đầu vội vàng hỏi.

Tráng sĩ… Bạch Chỉ không nhịn được liếc nhìn Tô Mộc Dao, quả nhiên thấy nàng ấy có chút lúng túng, nét mặt như thể nhịn không nổi.

Giang Tán Tuyết bình thản gật đầu: “Đụng phải năm con, đã bị bọn ta tiêu diệt rồi.”

“Tốt quá!” Dân làng lại hò reo một trận, Giang Tán Tuyết lạnh lùng bổ sung thêm một câu.

“Đừng vội mừng, trên núi có thể vẫn còn kẻ may mắn thoát thân.

Ngoài ra…” Hắn hơi chau mày, “Từ nay trở đi, không chỉ ban đêm, mà ngay cả ban ngày các ngươi cũng phải cẩn thận.”

“À? Sao lại như vậy?” Một người dân tò mò hỏi.

Giang Tán Tuyết đáp: “Bởi những La Sát mà chúng ta gặp đều xuất hiện vào lúc trời còn sáng.”

“Cái gì?!”

“La Sát sao có thể xuất hiện ban ngày?”

“Thế này thì chúng ta làm sao sống nổi…”

Nghe vậy, dân làng lập tức rối loạn, họ sợ hãi và hoang mang, vội quỳ lạy cầu xin Giang Tán Tuyết cùng các vị anh hùng khác.

“Các vị tráng sĩ, cầu xin các vị ở lại thêm ít ngày, cứu giúp chúng tôi, giết sạch La Sát trên núi… xin hãy giúp chúng tôi, chúng tôi không muốn chết đâu!” Đám dân làng gần như quỳ sụp xuống trước mặt Giang Tán Tuyết và mọi người.

Thấy vậy, Tô Mộc Dao vội vàng nâng họ dậy.

“Mọi người yên tâm, chúng tôi giúp người là giúp đến cùng, nhất định sẽ không để một tên La Sát nào trên núi sống sót.” Tô Mộc Dao quả quyết nói, khiến Bạch Chỉ sợ run cả người.

Trời đất ơi, may mà nàng theo họ xuống núi, nếu không bị giết để diệt khẩu chẳng phải sẽ là nàng sao!

Đột nhiên, Tô Mộc Dao vươn tay kéo Bạch Chỉ, đẩy nàng ra trước mọi người, “Sở dĩ chúng tôi vội vàng xuống núi là để đưa cô nương này về.

Cha mẹ nàng đã gặp nạn trên núi, nếu để nàng theo chúng tôi thì rất nguy hiểm, nên chúng tôi dự định đưa nàng về nhà trước rồi…”

“Đúng rồi,” Tô Mộc Dao đột ngột quay sang hỏi Bạch Chỉ, “Nhà của ngươi ở đâu?”

Bạch Chỉ: “……”

Trả lời thế nào đây? Nói là ở trong sơn động sao? Nếu nàng nói bừa một chỗ, lỡ Tô Mộc Dao không tìm thấy thì sao?

Không còn cách nào khác, Bạch Chỉ đành giả bộ đau buồn, thở dài, “Ta không có nhà cố định, bốn bể là nhà.”

Tô Mộc Dao: “…?”

Câu nói ấy thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng với vẻ mặt bi thương của Bạch Chỉ, dân làng lập tức xúc động, ai nấy đều nhìn nàng đầy thương xót.

Chỉ trách gương mặt nàng quá đỗi dễ gây ảo giác.

Hàng mi dài cong cong run rẩy buông xuống, đôi mắt ánh lên vẻ ướt át, làn da tái nhợt dưới ánh đêm lại phảng phất vẻ tinh khiết và mỏng manh, nhìn vô cùng yếu đuối, khiến ai nấy đều muốn bảo vệ, xót thương nàng, đến mức họ không còn để ý lời nàng nói là gì nữa.

Nhưng có một người lại không bị dáng vẻ đáng thương ấy làm xao động.

Đường Ánh không tin chuyện Bạch Chỉ không có nhà.

Nếu nàng thực sự lang thang khắp nơi, tại sao làn da vẫn mịn màng trắng trẻo như vậy? Trông nàng chẳng giống kẻ từng chịu phong sương, nói là tiểu thư khuê các nào đó thì hắn còn tin hơn.

Tô Mộc Dao lại không thấy điều gì lạ lùng.

Nàng vốn là công chúa cao quý của một quốc gia, trước đây chưa từng ra khỏi cung, trong suy nghĩ của nàng ấy, con gái ai chẳng trắng trẻo mịn màng như vậy.

“Thật tội nghiệp…” Quả nhiên, lòng trắc ẩn của công chúa lại dâng tràn.

Nàng xoa đầu Bạch Chỉ, đề nghị, “Hay là ngươi cứ theo ta nhé? Đợi khi đến Tương Lăng, ta sẽ tìm chỗ cho ngươi ở lại.”

Dân làng đồng loạt hít một hơi kinh ngạc.

Tương Lăng là kinh đô của Yên Quốc, cũng là nơi phồn hoa nhất cả nước.

Với người dân làng này, Tương Lăng là nơi mà họ chỉ dám mơ tới, là chốn mà dẫu họ có phấn đấu cả đời cũng chẳng thể đạt được.

Còn trong mắt Tô Mộc Dao, đó chỉ là ngưỡng cửa của nhà nàng mà thôi.

Sở dĩ nàng muốn đưa Bạch Chỉ về Tương Lăng, cũng bởi vì đó là nơi duy nhất nàng quen thuộc, ngoài ra không còn chỗ nào khác.

Bạch Chỉ nhìn tay Tô Mộc Dao mà hãi hùng, chỉ sợ nàng ấy xoa mãi sẽ chạm vào hai chiếc sừng nhỏ, nếu vậy thì nàng cũng chẳng cần đi Tương Lăng làm gì, cứ chôn tại chỗ cho xong.

“Công tử, không được!” Đường Ánh lập tức phản đối, “Dọc đường chúng ta không chỉ phải đối phó với La Sát, mà còn có nhiệm vụ lớn hơn, làm sao có thể chăm lo cho nàng ấy…”

Vừa nói hắn vừa liếc Bạch Chỉ, ánh mắt đầy cảnh giác và đề phòng.

Ta còn không muốn đi cùng các ngươi đây! Ai cần ai cơ chứ?

Bạch Chỉ thầm bĩu môi, khéo léo dịch ra khỏi tầm tay của Tô Mộc Dao, thoát khỏi bàn tay nàng ấy.

Nàng cố giữ vẻ mặt đau khổ, nức nở nói, “Đa tạ ân công, nhưng ta sức yếu thế cô, đi theo chỉ thêm gánh nặng cho các vị.

Hay để ta tự đi tìm người thân xa…”

Nghe vậy, Tô Mộc Dao ngập ngừng cau mày, không biết nên làm thế nào.

Đúng là Bạch Chỉ không có chút võ công cũng không mang vũ khí, nếu theo bọn họ chỉ khiến đoàn thêm vướng víu; nhưng để nàng đi một mình thì Tô Mộc Dao lại không an tâm, dù sao nàng vừa mất cha mẹ, lỡ xảy ra chuyện gì trên đường…

Đúng lúc Tô Mộc Dao đang lưỡng lự, Giang Tán Tuyết nhắc, “Những chuyện này để sau hãy tính, nghỉ ngơi trước đã.”

Tô Mộc Dao ngẩng đầu, trông thấy đám dân làng vẫn đang tha thiết nhìn họ.

“Các vị tráng sĩ, đêm nay xin đừng đi nữa! Chúng tôi đã chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, còn nấu một bàn thức ăn thịnh soạn, các vị vất vả cả buổi chắc hẳn đã mệt, mời vào nhà nghỉ ngơi ạ!”

Bạch Chỉ lúc này mới để ý khói từ các nhà trong làng đang tỏa ra nghi ngút, nàng hít hít mũi, mùi thịt thoang thoảng bay tới.

Trời ạ, là thịt! Là thịt đã nấu chín!

Bạch Chỉ thèm thuồng đến mức nước miếng suýt chảy ra, mắt nàng lấp lánh nhìn về hướng phát ra mùi thơm, đôi mắt sáng lạ thường.

Giang Tán Tuyết để ý thấy thiếu nữ bên cạnh như con thú nhỏ, không ngừng hít hà trong không khí, hắn khẽ liếc sang, bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của nàng.

…Trông như đã đói mấy ngày vậy.

Hắn thầm nghĩ.

Giang Tán Tuyết quay mặt lại, thản nhiên nói, “Đi ăn cơm trước đã.”

Thật tuyệt! Bạch Chỉ vui mừng hét lên trong lòng, lập tức định chạy về hướng mùi thịt, nhưng rồi phát hiện chẳng ai nhúc nhích.

Ủa? Sao mọi người không đi?

Nàng ngạc nhiên nhìn quanh, thấy ai nấy đều chăm chú đợi ánh mắt của Tô Mộc Dao.

“Ừm… cũng được, nghe lời Giang huynh vậy, ta cũng thấy hơi đói rồi.” Tô Mộc Dao khẽ ngáp, mỗi cử chỉ toát lên vẻ đáng yêu của một tiểu cô nương, “Cơm chiều đâu?”

“Ở đây, ở đây! Mời các vị tráng sĩ, xin mời theo chúng tôi…”

Lúc này đoàn người mới bắt đầu di chuyển, dân làng xúm quanh Bạch Chỉ và nhóm người, ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ không ngừng đổ dồn về phía họ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play