Bạch Chỉ mạnh mẽ lôi Quý Nguyệt đi. Rõ ràng, Quý Nguyệt vẫn chưa hiểu được tầm quan trọng của việc có tiền; ít nhất, hắn vẫn chưa nhận ra rằng họ hiện tại không có tiền. Thật thảm hại, phải chăng đây là nhân vật phản diện nghèo nhất trong lịch sử? Những nhân vật phản diện khác đều có núi vàng núi bạc, hoặc của cải ngập tràn, hoặc báu vật vô số. Có khi nào như Quý Nguyệt, trên người lại không có lấy một đồng?
Bạch Chỉ dẫn hắn đi tới trước, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bức tường phía sau đống điểm tâm, mới dừng lại bước chân, sau đó nói một cách nghiêm túc: “Quý Nguyệt, hiện giờ chúng ta không có tiền, không thể mua điểm tâm ăn.”
Quý Nguyệt không cần suy nghĩ đã đáp: “Vậy chúng ta đi cướp tiền đi.” 
Bạch Chỉ: “Hmm, có thể có suy nghĩ như vậy thật tốt… Nhưng không phải!”
Dù cướp tiền cũng có thể coi là một phương pháp, nhưng họ không phải thổ phỉ, sao có thể làm như vậy? Bạch Chỉ lập tức che miệng Quý Nguyệt lại, nhằm tránh bị người qua đường nghe thấy. “Cướp tiền sẽ bị bắt, chúng ta không thể cướp tiền.”
Quý Nguyệt không đồng tình nói: “Ai dám bắt chúng ta, trực tiếp giết hắn không phải tốt hơn sao?” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play