Bạch Chỉ cảm thấy thật sự xấu hổ.
Chẳng khác nào đột ngột nổi điên, nàng bật khóc thét lên, khóc nức nở vô cùng đáng thương, đến mức xấu xí đến muốn chết.
Thế nhưng Quý Nguyệt lại không một chút ghét bỏ nàng... Còn nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt.
Nàng cảm giác Quý Nguyệt ngày càng giống với một chú mèo.
— Chỉ là cách lau nước mắt này cần phải sửa đổi một chút, vì nàng không thể chịu nổi.
Bạch Chỉ hít hít mũi, xấu hổ đẩy Quý Nguyệt ra:
“Ê... Chúng ta, chúng ta hãy tiếp tục đi tìm người.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT