Bạch Chỉ vừa than thở vừa dựa vào tảng đá ngồi xuống.

Dù đã rất mệt, nàng vẫn không ngừng chú ý động tĩnh bên ngoài hang, sợ bỏ lỡ bất kỳ tiếng động nào.

Núi Lộc Nguyên là khu vực có La Sát thường xuyên xuất hiện, đặc biệt là ban đêm, khi những La Sát ẩn nấp sẽ ra ngoài kiếm ăn.

Dù hiện tại nàng cũng là một La Sát, nhưng bọn chúng không hề có ý thức đồng loại.

Vì vậy nàng phải luôn tập trung cao độ, nếu lơ là một chút thôi sẽ bị những La Sát khác tấn công.

Đôi mắt dọc vàng kim của nàng phát sáng cảnh giác trong bóng tối, lưng thẳng như dây cung đang căng.

Đột nhiên, có thứ gì đó mềm lạnh chạm vào eo nàng.

Bạch Chỉ rùng mình, cúi đầu nhìn xuống—

Thiếu niên nằm bên cạnh từ khi nào đã dịch lại gần nàng.

Hắn vẫn nhắm mắt, hàng mi khẽ rung.

Đôi tay dài vòng lại, nằm thu mình bên cạnh nàng, đầu hơi nghiêng về phía nàng, giống như con mèo nhỏ khẽ cọ vào người nàng.

Bạch Chỉ ngẩn ra, thử đưa tay xoa đầu hắn.

Thiếu niên cảm nhận được lòng bàn tay nàng, lại cọ thêm hai cái.

Đôi mắt hắn vẫn khép hờ, hơi thở đều đặn, dường như chỉ là hành động vô thức trong giấc ngủ.

Thật quá đáng! … Thế này thì làm sao bỏ đi được đây?

Bạch Chỉ bất đắc dĩ thở dài, chấp nhận số phận, kéo đám cỏ khô xếp quanh thiếu niên, rồi quay lại cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài hang.

Mong sao trời mau sáng.

***

Sáng hôm sau.

Hàng mi Bạch Chỉ khẽ rung, cảm nhận được một thứ gì đó mềm và lạnh chạm vào má, như có ai đó đang chọc vào nàng.

Gì thế nhỉ?

Nàng làu bàu một tiếng, xoay người.

Nhưng nàng quên rằng mình ngủ dựa vào tảng đá cả đêm, lần xoay người này khiến nàng mất thăng bằng, ngã nhào xuống dưới với tiếng “bụp”.

“A…!” Ngã đau quá!

Bạch Chỉ đau đớn mở mắt, định xem thứ gì đã phá giấc ngủ của mình, thì đối diện ngay với đôi mắt đen láy.

Đôi mắt đó sâu thẳm như đêm tối, cũng thuần khiết như màn đêm.

Bạch Chỉ ngây người, chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy tay che mặt mình lại.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Nàng nghe thấy một giọng nói trong trẻo, đầy hiếu kỳ vang lên, âm thanh ấy vọng trong hang động trở nên đặc biệt sâu lắng và dễ nghe.

Bạch Chỉ bối rối nói: “Ta sợ khuôn mặt ta sẽ làm ngươi sợ…”

Nàng không ngờ rằng thiếu niên hôm qua còn thoi thóp lại tỉnh dậy nhanh đến vậy.

Dù cũng có công chăm sóc của nàng, nhưng khả năng tự hồi phục của hắn thật kinh ngạc.

Chưa kịp vui mừng, nàng chợt nhớ ra mình không còn là con người.

Giờ đây nàng là La Sát, loài quái vật mà ai cũng khiếp sợ, lỡ mà dọa hắn ngất đi nữa thì bao công sức của nàng coi như uổng phí! Dù đã muộn, nhưng vuốt và sừng của nàng vẫn lộ rõ…

Bạch Chỉ càng nghĩ càng bực mình, thậm chí đã tính đến chuyện chạy trốn ngay bây giờ, thì thiếu niên lại thản nhiên cười nhẹ.

“Tại sao? Vì ngươi là La Sát ư?”

Giọng hắn hơi kéo dài ở cuối câu, nghe nhẹ nhàng và ngây thơ, khiến Bạch Chỉ liên tưởng đến những nốt nhạc nhảy múa trên phím đàn.

“Nhưng ta cũng là La Sát mà.”

Bạch Chỉ: …?

Nàng hoàn toàn ngây người.

Vừa rồi hắn nói… hắn cũng là La Sát?

Nhưng hắn không hề giống chút nào…

Bạch Chỉ nghi ngờ hạ tay xuống, nhìn thấy thiếu niên mặt trắng bệch đang ngồi đối diện, thấy nàng nhìn thì nghiêng đầu một chút.

— Hoàn, toàn, không, giống.

Nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt Bạch Chỉ, hắn đưa tay vén mái tóc rối.

Lúc này nàng mới nhận ra, giữa những sợi tóc lòa xòa kia lại có hai chiếc sừng nhỏ màu đen.

Sừng đen tiệp với màu tóc, lại rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thấy được.

Không có gì ngạc nhiên khi Bạch Chỉ không hề nhận ra trước đó.

Không ngờ hắn cũng là La Sát… Hèn gì không sợ nàng.

Bạch Chỉ thở phào, từ từ ngồi thẳng lại.

Nàng chăm chú quan sát thiếu niên, phát hiện rằng dù cùng là La Sát, nhưng hắn lại đẹp hơn nàng rất nhiều.

Nàng trông chẳng khác gì một con quái vật, còn tên “quái vật” trước mặt này lại tinh tế thanh tú hơn cả con người.

Trừ đôi sừng đen gần như không thấy kia, hắn chẳng khác gì con người.

Sao lại thế nhỉ? Nàng cứ tưởng La Sát nào cũng xấu như mình chứ?

Thiếu niên vẫn chăm chú nhìn Bạch Chỉ, đầy hiếu kỳ: “Là ngươi cứu ta sao?”

… Cũng tạm coi là vậy, dù người suýt giết ngươi rất có thể cũng là ta.

Bạch Chỉ hơi chột dạ gật đầu: “Thật ra ta chẳng làm gì nhiều, chỉ cho ngươi uống chút nước thôi…”

Như không nghe thấy, thiếu niên mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, kinh ngạc nhìn Bạch Chỉ, khiến nàng dần cảm thấy ngượng ngùng.

“Ờm… ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta không? Ta còn thấy khuôn mặt mình trong mắt ngươi nữa…”

Vừa xấu vừa đáng sợ, nàng không muốn thấy chút nào!

Thiếu niên không đáp lại, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi có tên không?”

Bạch Chỉ ngẩn ra: “Có chứ… Ta tên là Bạch Chỉ.”

“Bạch Chỉ…” Thiếu niên gật đầu, chớp mắt, “Ta sẽ nhớ.”

Bạch Chỉ theo phản xạ hỏi: “Còn ngươi?”

“… Quý Nguyệt.” Hắn cụp mắt, lặng lẽ đáp.



……

… Khoan đã.

Quý Nguyệt.

Chẳng lẽ là Quý Nguyệt mà nàng biết? Trong truyện này chắc không có La Sát nào khác tên Quý Nguyệt đâu, nhỉ?

Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà… Quý Nguyệt lại là đại phản diện trong truyện!

Nhận ra thiếu niên trước mặt là ai, Bạch Chỉ giật mình đến lắp bắp, gần như không thể nói thành lời.

Nếu hỏi nàng nhân vật nào ấn tượng nhất trong truyện, câu trả lời không nghi ngờ gì chính là Quý Nguyệt.

Bởi vì—là một trong những nhân vật nam quan trọng của tiểu thuyết Mary Sue này, hắn… không thích nữ chính!
 Lại có nam nhân không thích nữ chính sao? Dù chính xác mà nói thì Quý Nguyệt không phải là con người, hắn là một La Sát.

— Còn là một La Sát vô cùng tàn nhẫn.

Trong truyện, sức mạnh chiến đấu của hắn kinh người, nhất là ở giai đoạn sau, đến cả nam chính cũng không thể trực diện đối đầu với hắn.

Hắn mang bản tính hung bạo, ưa giết chóc, hoàn toàn không có khái niệm thiện ác của loài người, là hiện thân của sự tàn ác thuần khiết.

Nàng thật sự lại vô tình cứu một kẻ đáng sợ như vậy, mà đối phương dường như còn không có phòng bị với nàng…

Rốt cuộc là nên nhân cơ hội này hạ sát hắn, hay giữ lại để hắn ghi nhớ ơn cứu mạng, sau này sẽ trả lại ân tình?

Trong lúc Bạch Chỉ còn đang phân vân thì thân hình của Quý Nguyệt đột nhiên lảo đảo.

Chưa kịp phản ứng, hắn đã ngã xuống đất với một tiếng “bịch”.

“Này? Ngươi sao vậy?” Bạch Chỉ vội đỡ lấy thân mình của Quý Nguyệt, phát hiện cơ thể hắn lạnh toát, làn da cũng nhợt nhạt như trong suốt.

Vẫn còn rất yếu.

Với những vết thương nghiêm trọng như thế, quả nhiên không thể hồi phục nhanh được sao?

Nhìn Quý Nguyệt đã lại bất tỉnh, Bạch Chỉ thoáng do dự.

Dù nàng biết hắn là phản diện đáng chết, nhưng bảo nàng thật sự ra tay với Quý Nguyệt, nàng lại không thể làm được.

Dù sao Quý Nguyệt cũng chưa từng gây hại gì cho nàng.

Với tính cách của hắn, nếu có ý định giết nàng, chắc chắn hắn đã không nói lời thừa thãi, mà đã lập tức ra tay rồi.

Nhưng hắn không những không làm thế, mà còn hỏi tên nàng.

Ít nhất điều này cho thấy, Quý Nguyệt không có địch ý với nàng, đúng không?

Bạch Chỉ cúi đầu, nhìn hắn một lúc, trong đầu nhớ lại ánh mắt tò mò ngây thơ của hắn, cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm.

Thôi, cứ tiếp tục chăm sóc vậy!

Bạch Chỉ đặt Quý Nguyệt trở lại đống cỏ khô, chậm rãi đứng dậy.

Nàng kiểm tra một vòng quanh hang động, không thấy dấu vết sinh vật nào khác xâm nhập, lúc này mới an tâm.

Đáng lẽ đêm qua nàng định thức canh gác, nào ngờ cuối cùng lại thiếp đi mất, rõ ràng La Sát vốn là loài hoạt động về đêm, có lẽ nàng thật sự quá mệt… Cũng may đêm qua không có La Sát nào khác xuất hiện, nếu không với tình trạng của nàng và Quý Nguyệt, cả hai chắc đã sớm bị tiêu hóa sạch sẽ rồi.

Thật ra không chỉ có Quý Nguyệt cần bổ sung năng lượng, nàng cũng vậy.

Từ khi vừa xuyên không, bụng nàng đã đói cồn cào, cố gắng chịu đến giờ này thì thân thể cũng dần yếu đi.

Cả hai đều rất cần thức ăn.

Bên ngoài trời đã sáng, ánh bình minh mờ nhạt xuyên qua những tầng lá cây, rọi vào hang động u tối.

Bạch Chỉ hít sâu một hơi, lấy can đảm đi ra ngoài.

***

Ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt, xuyên qua những tán cây đã giảm đi phần nào.

Bạch Chỉ gắng chịu đựng cảm giác bỏng rát trên cơ thể, nhéo mình một cái để đầu óc bớt mơ màng, rồi nhẹ nhàng ẩn nấp vào bụi cỏ rậm rạp.

Trên núi Lộc Nguyên có rất nhiều thú rừng, tuy không bằng máu thịt loài người, nhưng vẫn đỡ hơn quả dại.

Với sức mạnh hiện tại của nàng, dù bị giảm đáng kể vào ban ngày, nhưng đối phó với vài con thú nhỏ cũng không thành vấn đề.

Bạch Chỉ vừa hình dung quá trình săn bắt trong đầu, vừa dõi mắt theo động tĩnh trong rừng.

Chẳng mấy chốc, từ bụi cây phía trước vọng ra tiếng sột soạt.

“Cục, cục cục.”

Hình như là tiếng gà? Bạch Chỉ thò đầu ra khỏi bụi cỏ, quả nhiên thấy một con gà rừng ở cách đó không xa.

Con gà này thân hình không nhỏ, dáng vẻ hùng dũng oai phong trông có vẻ khó đối phó.

Từ nhỏ đến giờ, nàng chưa từng bắt gà, trong lòng không khỏi chần chừ.

Ui trời, cái mỏ của con gà này thật sắc, nếu bị nó mổ cho thì chắc đau lắm đây?

Nhìn thấy con gà rừng từ từ tiến lại gần, Bạch Chỉ nuốt nước bọt, không suy nghĩ thêm nữa, cúi thấp người, đột ngột nhảy bổ lên!

Vuốt sắc bén của nàng như móc câu, vẽ một đường cong mượt mà trong không trung rồi nhanh chóng chộp lấy cổ con gà.

Con gà lập tức vùng vẫy điên cuồng, lông bay tứ tung.

“Suỵt, suỵt— đừng kêu nữa, sẽ làm người khác phát hiện đó!” Nghe tiếng kêu chói tai của con gà, Bạch Chỉ vội hốt hoảng, lỡ tay siết mạnh, con gà liền ngoẹo cổ, im bặt.

Bạch Chỉ: “…”

Nàng thật sự không cố ý.

Sau đó, việc săn bắt trở nên suôn sẻ hơn nhiều.

Bạch Chỉ nhanh chóng tìm thêm được hai con thỏ rừng, lần này nàng cẩn thận điều chỉnh lực, không làm chết ngay.

Nàng nghĩ rằng từng này thức ăn đã đủ cho cả hai, và ánh nắng cũng bắt đầu mạnh hơn, làn da lộ ra ngoài của nàng dần cảm thấy bỏng rát.

Cũng như lần trước, nàng gom một ít củi khô rồi vội vàng trở về, không dám nán lại lâu.

Khi trở lại hang động, trời đã giữa trưa, Quý Nguyệt vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Bạch Chỉ đặt gà rừng và củi xuống, rồi dùng những viên đá nhỏ trong hang xếp thành một vòng tròn, nhốt hai con thỏ vào bên trong.

Xong xuôi, nàng cầm hai cành củi khô, bắt đầu “khoan gỗ lấy lửa”.

… Không được, không thể làm nổi.

Bạch Chỉ mệt đến tay mỏi nhừ mà vẫn chẳng thấy lửa đâu.

Khi nàng sắp bỏ cuộc, bỗng cảm thấy vai bên phải trĩu xuống.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Giọng nói trong trẻo, có chút ngây ngô vang lên, là Quý Nguyệt.

Bạch Chỉ quay đầu lại, thấy Quý Nguyệt đã tỉnh từ lúc nào, đang lặng lẽ dựa vào lưng nàng.

Cằm của hắn tựa lên vai nàng một cách lười biếng, đôi mắt mèo tò mò nhìn vào đống củi khô trên tay nàng.

… Trời ơi, thật nguy hiểm!

Bạch Chỉ thầm hoảng hốt, nhưng cũng nhẹ nhõm.

Hóa ra Quý Nguyệt quả nhiên không có ác ý với nàng, thậm chí còn muốn thân cận, nếu không, chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi thôi, nàng đã chết đến bảy tám lần rồi.

Nàng thả lỏng, bực bội gãi đầu: “Ta đang nhóm lửa.” Chỉ là vẫn chưa nổi lửa…

“À—” Quý Nguyệt kéo dài âm điệu, đôi mắt sáng lên, “Ngươi còn biết cả việc này nữa? Thật lợi hại.”

Bạch Chỉ: Không dám không dám.

“À phải rồi…” Quý Nguyệt nói được nửa câu thì bỗng dừng lại.

Bạch Chỉ: “Sao?”

Quý Nguyệt ngượng ngùng cười: “Ngươi tên là gì nhỉ? Ta quên mất rồi.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play