Thực ra, dù không cần Vạn Xuân Huy yêu cầu, Lục Phi cũng sẽ ra tay cứu những linh hồn bị cuốn vào bức tranh.

Anh đang cần nhờ vả ông chủ của phòng đấu giá Thiên Long, nên đương nhiên muốn làm cho chuyện này thật hoàn hảo.

Ban đầu, việc hỏi thăm về nguồn gốc bức tranh cổ là để tìm kiếm pháp ấn – tức con dấu được đóng trên bức tranh.

Có pháp ấn hỗ trợ, việc xóa bỏ oán khí của cô dâu sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng vì bức tranh không rõ lai lịch, chắc chắn không thể tìm được pháp ấn. Vậy nên chỉ còn cách sử dụng phương pháp phá giải bức tranh phong hồn.

Bất giác, trời đã sáng.

Đêm thuộc âm, ngày thuộc dương.

Giờ đã là ban ngày, bức tranh cổ bị tổn thương nặng nề, lại thêm trận pháp "Thất Tinh Khắc Quỷ" bảo vệ, nên không còn sức để gây rối.

Khóa kỹ cửa lại.

Lục Phi bảo Vạn Xuân Huy chuẩn bị những thứ cần thiết để phá giải bức tranh phong hồn, còn mình thì dẫn Hổ Tử về tiệm cầm đồ ngủ một giấc thật ngon.

Trên đường đi, Hổ Tử có cả tá thắc mắc.

"Ông chủ, chẳng phải cậunói xử lý tà vật tốt nhất là vào ban ngày sao? Sao lần này lại phải làm vào ban đêm?" Điều anh thắc mắc nhất là điều này.

"Lần này chúng ta cần cứu linh hồn của ba nhân viên đó. Linh hồn sợ ánh sáng mặt trời, nên chỉ có thể hành động vào ban đêm."

"Vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?" Nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu hôm qua, khi người bảo vệ tự móc mắt mình, Hổ Tử vẫn chưa hết rùng mình.

Lúc đó, nếu không phải Lục Phi kịp thời che mắt anh, có lẽ giờ anh cũng chung số phận với người bảo vệ kia.

"Phương pháp phá giải bức tranh phong hồn không khó, không có gì đáng lo."

Lục Phi giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Thấy ông chủ mình điềm nhiên như vậy, Hổ Tử cũng yên tâm phần nào.

Ông chủ của anh tuy còn trẻ và trông hiền lành, nhưng trong việc đối phó tà vật thì quả thật không ai bằng.

Sau một đêm không ngủ, cả hai đều rất mệt mỏi, huống chi tối nay còn phải dồn sức để xử lý bức tranh cổ. Về tới tiệm cầm đồ, họ lập tức lăn ra ngủ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Chưa đến hoàng hôn, xe của nhà đấu giá đã đến đón họ.

Lục Phi chỉnh trang lại một chút, rồi cùng Hổ Tử lên xe đi.

Vạn Xuân Huy trước tiên sắp xếp cho cả hai ăn tối ở một quán gần đó, sau đó mới đến phòng đấu giá.

"Tiểu Lục chưởng quỹ, những thứ cậu cần tôi đã chuẩn bị đầy đủ. Cách này thật sự ổn chứ?" Vạn Xuân Huy vừa đi vừa lo lắng hỏi.

Ông không nghi ngờ khả năng của Lục Phi, mà chỉ sợ cách này sẽ làm hỏng bức tranh cổ.

"Yên tâm đi, Vạn Tổng, chỉ cần ông chuẩn bị đúng theo lời tôi, thì đảm bảo thành công 100%!" Lục Phi mỉm cười.

"Tôi chắc chắn đã chuẩn bị đúng yêu cầu của cậu."

Vừa nói, Vạn Xuân Huy vừa dừng lại và đẩy một cánh cửa ra.

Bên trong là một căn phòng trống rỗng, không có bất cứ đồ đạc gì.

"Phòng này vốn là một phòng họp bỏ trống. Tôi đã bảo người dọn hết mọi thứ ra ngoài. Tiểu Lục chưởng quỹ thấy ổn không?"

"Được, chỉ cần là phòng trống là được." Lục Phi bước vào, quan sát một lượt rồi gật đầu. "Củi gỗ đâu?"

"Ở đây cả rồi."

Vạn Xuân Huy kéo từ hành lang vào hai bao tải củi.

"Đảm bảo là cành cây du hơn mười năm tuổi, mới chặt hôm nay. Chúng tôi đã chặt ba cây, đúng như cậu yêu cầu: chỉ chặt cành, không động đến thân chính, lột sạch lá, chỉ để lại phần gỗ."

"Tốt lắm." Lục Phi lấy một cành tươi từ trong bao ra xem xét, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng. "Vậy thì không có vấn đề gì. Ba nhân viên kia đã được đón từ bệnh viện về chưa?"

"Đã đón về rồi, giờ họ đang ở trên xe, có người canh chừng."

"Đưa họ vào đây."

Vạn Xuân Huy lập tức gọi điện, yêu cầu người mang ba nhân viên bị điên dại đến.

Hai nhân viên bảo vệ băng kín mắt, mười ngón tay đều bị chính họ cắn nát bươm.

Cô nhân viên nữ tuy không tự làm hại bản thân, nhưng thi thoảng lại nở nụ cười ngớ ngẩn, rùng rợn.

Lục Phi lấy ra dây đỏ, trói cả ba vào ghế.

Điều kỳ lạ là, khi ở bệnh viện, cả ba đều phát điên, mấy người cũng không khống chế được. Nhưng khi bị dây đỏ này trói lại, họ lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, không la hét cũng không quấy phá nữa.

Tiếp đó, Lục Phi buộc một sợi dây đỏ vào ngón giữa của mỗi người. Đầu còn lại của dây nối với một cây nến trắng.

Trên mỗi cây nến đều khắc ngày tháng năm sinh của ba người, được đặt ngay dưới chân họ.

Hoàn thành xong việc này, Lục Phi bảo Vạn Xuân Huy mở cửa kho, để anh đi lấy bức tranh cổ mang vào.

Lúc này, ngoài anh ra, không ai dám động vào bức tranh đó.

"Tôi cần ba người trông chừng nến. Hổ Tử tính là một, còn thiếu hai người nữa, ai làm?" Lục Phi hỏi Vạn Xuân Huy.

"Chúng tôi làm."

Vạn Xuân Huy gọi đội trưởng đội bảo vệ ở lại trong phòng họp.

Những người khác đều đợi ở bên ngoài.

Đội trưởng bảo vệ mặt mày xám xịt, trông như vừa gặp vận xui lớn. Nhưng lúc này mà lùi bước thì sau này đừng mong làm việc ở phòng đấu giá Thiên Long nữa, nên ông ta chỉ còn cách nghiến răng chấp nhận.

"Các anh chỉ cần trông chừng nến, không để ngọn lửa tắt là được." Lục Phi căn dặn nghiêm túc.

"Được rồi."

Ba người lần lượt ngồi cạnh những cây nến trắng.

Lục Phi rắc một vòng tro hương quanh họ, dặn dò rằng dù nhìn thấy gì hay nghe thấy gì cũng không được bước ra ngoài.

Sau đó, anh treo bức tranh cổ lên tường.

Ở góc phòng, anh đặt một cái chậu đồng lớn, bên trong chất đầy những cành cây du tươi mới.

Cuối cùng, đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào.

Hoàn thành tất cả, Lục Phi dừng lại để hít một hơi, đảo mắt nhìn quanh phòng họp, đảm bảo mọi thứ đã sẵn sàng.

Căn phòng nhỏ dần trở nên yên tĩnh.

Ngồi bên cạnh cây nến trắng, Vạn Xuân Huy liếc nhìn xung quanh, không khỏi cảm thấy bất an.

Tuy nhiên, trước khi kịp hỏi gì, bên ngoài trời đã tối đen.

"Trời tối rồi! Từ bây giờ, mọi người không được nói chuyện, cho đến khi tôi thu phục được bức tranh cổ! Nếu không, dương khí rò rỉ, có chuyện gì xảy ra tôi sẽ không chịu trách nhiệm." Lục Phi nghiêm mặt nói.

Ba người nhìn nhau, gật đầu thật mạnh, biểu cảm càng thêm căng thẳng.

Lục Phi hít một hơi sâu, liếc nhìn bức tranh cổ treo trên tường, rồi dùng tờ giấy vàng châm lửa đốt cành cây du.

Cành du tươi cháy rất chậm, chẳng mấy chốc đã bốc lên từng luồng khói trắng dày đặc.

Khói nhanh chóng lan ra khắp phòng họp, làm mọi người cay mắt không mở nổi.

Vạn Xuân Huy ngứa cổ họng, nhưng nhớ đến lời dặn của Lục Phi, đành bịt miệng mũi, cố gắng nén cơn ho.

Bảo vệ không biết Lục Phi đang làm gì, sợ hãi cau mày, cúi gằm đầu xuống.

Chỉ có Hổ Tử tương đối bình tĩnh, tuyệt đối tin tưởng ông chủ của mình.

Tuy nhiên, cả ba người đều có một điểm chung: không hẹn mà cùng cúi gằm đầu, không dám ngước nhìn bức tranh cổ trên tường.

Khói từ cành du tiếp tục cuồn cuộn bốc lên, bao phủ lấy bức tranh.

Lục Phi tay cầm cây quỷ đầu đao, chăm chú theo dõi.

Ban đầu, bức tranh vẫn khá yên tĩnh, nhưng chẳng bao lâu, nó bắt đầu run rẩy như không chịu nổi khói.

Một luồng khí đen từ trong tranh bốc ra, muốn dập tắt làn khói trắng.

Nhưng vừa chạm vào khói, khí đen lập tức tan biến như bị bốc hơi.

"A!!!"

Tiếng hét thê lương của một người phụ nữ vang lên, bức tranh run rẩy dữ dội hơn, thậm chí rỉ ra từng giọt máu tươi.

Ba người đang cúi gằm đầu nghe thấy mà rùng cả da đầu, muốn ngẩng lên nhìn nhưng không dám, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Phi thì thở phào nhẹ nhõm.

"Phương pháp này rất hiệu quả!"

Anh đặt quỷ đầu đao xuống, đứng canh bên chậu lửa, thấy lửa sắp tắt là lại thêm giấy vàng vào.

Lửa cháy từ gỗ tươi không lớn, nhưng khói lại không hề nhỏ.

Làn khói tiếp tục bao phủ bức tranh.

Khí đen vừa trỗi dậy lập tức bị khói trắng xóa tan, máu tươi từ trong tranh không ngừng chảy ra.

Rồi một cảnh tượng kỳ diệu xảy ra!

Khói trắng dần dần thấm vào trong bức tranh.

_____________________________________________________

Edit: Bee

Raw: Bee

VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play