"Lúc này mà đi vệ sinh gì chứ?" Vạn Xuân Huy trừng mắt nhìn bảo vệ.
"Vạn tổng, tôi không kiềm chế được! Chuyện lớn thì có thể nhịn, nhưng chuyện nhỏ thật sự không nhịn nổi!" Bảo vệ nhăn nhó khổ sở.
Vạn Xuân Huy nhìn vào bên trong phòng kho, thấy tình hình có vẻ yên ắng, bèn phất tay nói: "Đã lười còn đi lắm chuyện, đi nhanh về nhanh!"
"Dạ!"
Bảo vệ như được đại xá, luống cuống chân tay chạy biến đi.
Nhưng một lúc lâu sau, anh ta vẫn chưa quay lại.
Vạn Xuân Huy bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, định bảo người đi kiểm tra thì bất chợt nghe thấy tiếng Hổ Tử hốt hoảng từ trong phòng kho vọng ra:
"Ông chủ, bức tranh động rồi!"
Hổ Tử mặt tái mét, tay run run chỉ về phía tủ kính.
Lục Phi lạnh sống lưng, ánh mắt chăm chú nhìn vào tủ kính.
Chỉ thấy bức tranh cổ vốn đang yên lặng nằm bên trong, nay lại từ từ tự động mở ra.
Từng sợi tà khí đen ngòm len lỏi từ bức tranh tràn ra, lan rộng khắp xung quanh.
"Mọi người cẩn thận!"
Lục Phi lớn tiếng cảnh báo.
Làn tà khí nhanh chóng lan tỏa khắp phòng kho. Dù không vượt qua được cánh cửa do trận pháp trấn áp, nhưng Vạn Xuân Huy và các bảo vệ đứng bên ngoài vẫn cảm nhận được một luồng gió lạnh thấu xương ập tới.
Ngay sau đó, họ chứng kiến một cảnh tượng khó tin.
Bức tranh cổ bắt đầu tự mở ra hai bên, không ngừng phóng to, vượt ra ngoài tủ kính.
Những hình vẽ trên cuộn tranh trở nên rõ nét đến kinh ngạc.
"Hỏng rồi!"
Vạn Xuân Huy định rời ánh mắt đi, nhưng đã quá muộn.
Đôi mắt ông như bị khóa chặt vào bức tranh, không thể nào rời đi.
Trên bức tranh ố vàng, những nhân vật nhỏ bé trong đoàn rước dâu bỗng nhiên động đậy, như được thổi hồn, nhảy nhót khiêng kiệu hoa tiến về phía trước.
Tiếng chiêng trống, tiếng kèn sáo đồng loạt vang lên từ các nhạc cụ trong tranh.
Không giống nhạc mừng, mà là âm thanh của bi ai, tang tóc.
Chiếc kiệu hoa lắc lư, tân nương ngồi bên trong đưa tay lên che mặt, như đang khóc lóc đau khổ.
"Mùng 18 tháng Giêng, ngày hoàng đạo."
"Đội mũ phượng, mặc áo cưới. Ngồi kiệu hoa, nước mắt tuôn dòng."
"Một chuyến đi không ngày về."
"Cha mẹ nào có màng chi, trước đường là người hay là quỷ!"
"Chỉ mong tôi sớm được xuất giá."
Khóc gả!
Tiếng hát của tân nương bi ai oán thán, chất chứa nỗi niềm đau khổ vô hạn, khiến ai nghe cũng phải tan nát cõi lòng.
Trong cơn mơ màng, Lục Phi bỗng thấy mình trở thành tân lang.
Anh mặc bộ hỷ phục đỏ rực, đứng đợi tân nương trong kiệu hoa.
Tân nương rất đẹp, là người mà anh yêu thương nhất.
Đèn lồng đỏ treo cao, anh đứng trước cánh cổng nguy nga, nhìn kiệu hoa càng lúc càng tiến gần.
Ngày hoàng đạo, bái đường thành thân.
Từ nay về sau, sống chung chăn, chết chung huyệt.
"Khoan đã, mình lấy vợ từ khi nào?"
Một luồng khí ấm từ đan điền bùng lên, Lục Phi giật mình tỉnh táo lại.
Nhìn quanh, anh thấy mọi người đều trong trạng thái mê mẩn, ánh mắt bất giác bị cuốn vào bức tranh.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong nháy mắt.
"Không được nhìn!"
Tim Lục Phi thắt lại, vội vàng chắn trước mặt Hổ Tử. Nhờ có pháp lực hộ thân, anh có thể chống lại sự tấn công lên thần trí của bức tranh cổ.
Nhưng Hổ Tử và những người khác thì không.
"Ông chủ, tôi không sao!" Hổ Tử nắm chắc cây quỷ đầu đao trong tay, nhanh chóng lấy lại tinh thần, lắc mạnh đầu để tỉnh táo hơn.
Vừa rồi, anh hoàn toàn không có ý định nhìn vào bức tranh, nhưng chẳng hiểu sao vẫn bị hút hồn.
"Giữ chặt gương Bát Quái!"
Lục Phi đưa gương Bát Quái cho Hổ Tử che mắt, còn mình thì cầm cây quỷ đầu đao hoen gỉ, cẩn thận tiếp cận bức tranh một cách nhanh nhất.
Bức tranh dường như được phóng to vô hạn. Những nhân vật nhỏ bé trong đoàn rước dâu ngày càng cao lớn, dần dần trở thành kích thước của người thật.
Từ trong kiệu hoa, tân nương vén tấm khăn che mặt, quay đầu nhìn Lục Phi.
Anh chưa kịp nhìn rõ gương mặt của tân nương, đã cảm thấy hai mắt đau nhói như bị kim châm.
Anh nghiến răng, vận pháp lực vào mắt.
Trước mặt anh nào có bức tranh nào đang phóng to, mà chỉ là một luồng hắc khí đậm đặc. Trong luồng hắc khí đó, những khuôn mặt phụ nữ kỳ dị ẩn hiện chập chờn.
"Mặt người! Là mặt người mà bảo vệ đã vẽ!"
Đôi mắt khô rát đau nhức, Lục Phi cố chịu đựng cảm giác khó chịu, vung mạnh quỷ đầu đao nặng trĩu trong tay, chém thẳng vào luồng hắc khí.
Quỷ đầu đao từng được phơi dưới ánh mặt trời, vô hại với con người nhưng lại có sức áp chế mạnh mẽ đối với những thứ tà ác.
"Aaa!!!"
Ánh đao lạnh lẽo lóe lên, hắc khí bị chẻ đôi. Lẫn trong đó là tiếng hét thảm thiết của một người phụ nữ.
Ngoài cửa, Vạn Xuân Huy và các bảo vệ lập tức tỉnh lại.
Kế đó là một loạt tiếng r*n rỉ đau đớn.
Các bảo vệ ôm mắt nhăn nhó, nhiều người hai mắt đã đỏ bừng.
Vạn Xuân Huy cúi đầu, cảm nhận sự đau rát nơi mắt, tim đập loạn xạ, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
May mà Lục Phi ra tay kịp thời, nếu không, những người này có thể đã bị mù ngay tại chỗ.
"Vạn tổng, tự lo liệu lấy!"
Lục Phi không thể để tâm đến họ.
Đám bảo vệ này chẳng những vô dụng, mà còn trở thành gánh nặng.
Những luồng hắc khí bị phân tán nhanh chóng tụ lại, hóa thành một khuôn mặt ma quái, giống hệt tân nương trong bức tranh.
Trên bức tranh vàng úa, đôi mắt của tân nương biến thành hai hố sâu rỉ máu, từng dòng huyết lệ đỏ thẫm chảy ra.
Ngay sau đó, khuôn mặt ma quái há to miệng, lao tới nuốt chửng Lục Phi.
Lục Phi giữ vững tinh thần, vung quỷ đầu đao chém thẳng vào khuôn mặt ma quái.
Ầm!
Khuôn mặt quỷ tan biến, trên mặt tân nương trong tranh xuất hiện một vết thương dữ tợn, máu tươi từ vết thương trào ra, chảy tràn ra khỏi bức tranh.
Rào rào—
Tiếng nước chảy bất chợt vang lên.
Lục Phi ngẩng đầu, lòng trĩu nặng.
Bốn bức tường trong kho xuất hiện những dòng máu đỏ tươi chảy xuống, giống như những dòng lệ máu.
Máu chảy qua các lá bùa khắc chữ trấn tà, khiến chữ trên đó mờ đi rõ rệt.
"Hổ Tử, canh giữ những lá bùa! Thấy lá nào mờ đi, lập tức dùng chu sa bôi theo nét chữ! Tuyệt đối không được để trận pháp tan rã!" Lục Phi nhíu mày hét lớn.
Nếu trận pháp sụp đổ, tà khí tràn ra ngoài, những người bên ngoài chắc chắn gặp nguy hiểm.
"Rõ, ông chủ!"
Hổ Tử lập tức lấy chu sa, bôi lên đầu ngón tay rồi chạy đến lá bùa mờ nhất, nhanh chóng bôi theo nét chữ để phục hồi hiệu lực.
Lục Phi thì không ngừng vung quỷ đầu đao, chém tan khuôn mặt ma đang cố gắng tái tạo.
Cây đao đã từng chém vô số đầu người mang sức mạnh khủng khiếp, khiến khuôn mặt quỷ không thể chống cự, buộc phải chuyển hướng tấn công Hổ Tử.
Nhưng Lục Phi không để nó có cơ hội, luôn bám sát bảo vệ Hổ Tử.
Hổ Tử chạy khắp các bức tường, liên tục bôi chu sa để đảm bảo bùa không mất tác dụng.
Sau nhiều lần thất bại, khuôn mặt quỷ rút lui vào bức tranh.
Ngay lúc đó, những người nhỏ bé trong đội rước dâu nhảy ra khỏi bức tranh, bao vây Lục Phi.
Âm thanh kèn trống đột ngột vang lên ầm ĩ.
Lục Phi lập tức cảm thấy đau nhức như màng nhĩ bị nổ tung, liền vung đao chém những người nhỏ bé.
Những người nhỏ bé này không biểu lộ cảm xúc, trông giống như những hình nộm không có linh hồn.
"Khoan đã, người này có gì đó không giống!"
Quỷ đầu đao khựng lại ngay trên đầu một người nhỏ bé, Lục Phi trợn mắt nhìn khuôn mặt kỳ lạ của nó.
Trong đội rước dâu, có một người đặc biệt mặc lễ phục tân lang, trông như tân lang.
Nhưng Lục Phi nhớ rất rõ, khi quan sát bức tranh trước đó, anh không hề thấy bất kỳ tân lang nào trong tranh.
"Sao tân lang này lại quen thế... Đúng rồi, là tên bảo vệ bị mù mắt!"
Khuôn mặt tân lang giống hệt khuôn mặt của người bảo vệ trước đó. Biểu cảm của nó cũng khác hẳn những người nhỏ bé khác, tràn ngập sự đau khổ và sợ hãi.
Lục Phi kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.
Không đúng!
Đây là biểu cảm mà chỉ con người mới có!
_____________________________________________________
Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!