Làn khí đen này người thường không nhìn thấy, trông như lớp sương mù mỏng mờ ảo.
Nhân viên trong phòng đấu giá đi qua đi lại, có người bị dính khí đen trên người mà hoàn toàn không hay biết.
Đây chính là tà khí, khi con người bị nhiễm phải thì vận may sẽ sa sút, dễ gặp xui xẻo hoặc lâm bệnh.
Lục Phi không khỏi nghi hoặc: “Trong phòng đấu giá có thứ gì đó không sạch sẽ sao?”
“Cô nhân viên này thật tốt bụng, vừa đẹp người lại đẹp nết, không giống như nhân viên ở vài nơi khác, thấy người ta ăn mặc không sang trọng thì vênh mặt lên trời.”
Cô nhân viên lễ tân vừa đi khuất, Hổ Tử vẫn còn ngoái nhìn bóng lưng người ta.
“Nhân viên ở đây đều là những người đã quen với khách quý, không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Trong phòng đấu giá giao dịch toàn những vật phẩm giá trị cao, khách tới đây tự nhiên cũng toàn người giàu có, mà người giàu thường rất khiêm tốn.”
Lục Phi đứng dậy, nhìn về hướng lan tỏa của làn khí đen.
Nơi đó có một cánh cửa, trên đó treo tấm biển ghi: “Khu vực làm việc, khách vui lòng không vào.”
“Tà khí mạnh như vậy, mà người trong phòng đấu giá lại không nhận ra sao?” Lục Phi hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ chuyện này không liên quan đến mình, anh quay lại khu vực nghỉ ngơi.
Khoảng nửa tiếng sau.
Cô nhân viên lễ tân dẫn một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề bước tới.
“Chào hai vị, tôi là Vạn Xuân Huy, quản lý của phòng đấu giá này. Xin hỏi hai vị muốn tìm hiểu về món đồ đấu giá nào?”
Người đàn ông trung niên nhiệt tình chìa tay ra.
Gương mặt ông ta nở nụ cười, nhưng thoáng nhìn đã thấy rất khách sáo.
Lục Phi đứng dậy, bắt tay ông ta và nói: “Chào ông Vạn, tôi muốn hỏi về một món đồ, đó là một tấm bản đồ cổ.”
Vừa dứt lời, anh cảm thấy tay của người đàn ông trung niên hơi khựng lại.
Trên gương mặt Vạn Xuân Huy thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Ông ta không để lộ bất cứ dấu hiệu nào, vẫn giữ nụ cười trên môi và hỏi: “Ngài đang nói tới bản đồ nào vậy?”
“Một tấm bản đồ bằng da dê, ba năm trước từng xuất hiện ở phòng đấu giá của các ông.” Lục Phi nhìn thẳng vào ông ta và nói.
“Xin lỗi, có thể ngài nhầm rồi, phòng đấu giá của chúng tôi chưa từng có tấm bản đồ da dê nào cả.” Vạn Xuân Huy cười, khoát tay. “Nếu hai vị có hứng thú, tôi có thể sắp xếp người dẫn đi xem các món đồ khác.”
Nói xong, ông ta bảo nhân viên lễ tân dẫn Lục Phi và Hổ Tử tới phòng triển lãm, còn mình thì quay người bước đi.
Lục Phi lập tức đuổi theo ông ta và nói: “Vạn Tổng, ba năm trước, ông tôi từng đến phòng đấu giá Thiên Long. Tôi tin rằng ông ấy cũng đã hỏi về tấm bản đồ này.”
Vạn Xuân Huy hơi khựng lại, hỏi: “Ông của ngài là ai?”
“Lục Thanh Huyền.”
Bước chân của Vạn Xuân Huy chững lại, trong ánh mắt ông thoáng hiện một nét biểu cảm khó mà đoán được.
“Cậu là người của tiệm Tà Hào?”
“Đúng vậy! Tôi là Lục Phi, chưởng quỹ hiện tại của Tà Hào.”
Thái độ của Vạn Xuân Huy thay đổi một cách tinh tế. Ông nhìn Lục Phi một lúc, rồi làm động tác mời.
“Hóa ra là Lục chưởng quỹ , thất lễ rồi. Mời cậu vào văn phòng trò chuyện.”
Trong văn phòng.
Cô nhân viên lễ tân pha trà xong, liền rời đi và khép cửa lại.
“Chưởng quỹ Lục, cậu là hậu nhân của Lục lão gia, vậy tôi không vòng vo nữa. Nói thẳng ra, phòng đấu giá Thiên Long thật sự không có tấm bản đồ da dê đó.” Vạn Xuân Huy dang tay nói.
“Tôi biết, tấm bản đồ đó đã mất tích từ ba năm trước. Tôi không đến đây để mua bản đồ, chỉ muốn hỏi vài điều.” Lục Phi thành thật nói.
“Ồ?” Vạn Xuân Huy nhướn mày.
“Tôi muốn biết, trên tấm bản đồ ghi lại những gì.”
“Rất tiếc, đây là bí mật liên quan đến bản đồ. Tôi chỉ là người quản lý phòng đấu giá, không có quyền tiết lộ.” Vạn Xuân Huy cười khổ, lắc đầu.
“Vạn Tổng, ra giá đi, hoặc đưa ra điều kiện.” Lục Phi nói thẳng thắn.
Anh không thể bỏ lỡ cơ hội tìm ra tung tích của ông nội.
Vạn Xuân Huy do dự một lúc, rồi nói: “Tôi phải xin ý kiến của ông chủ, xin cậu chờ chút.”
Nói rồi, ông ta đi tới bên cửa sổ, nhỏ giọng gọi điện thoại.
Mặc dù không nghe rõ nội dung cuộc gọi, nhưng thái độ và vẻ mặt vô cùng cung kính.
Một lát sau, ông ta quay lại và cười nói: “ Lục Chưởng quỹ, ông chủ của chúng tôi đồng ý tiết lộ thông tin trên tấm bản đồ. Nhưng, có một điều kiện.”
“Mời nói.” Lục Phi lập tức đáp.
“Phòng đấu giá chúng tôi gần đây gặp một chút rắc rối. Nếu Lục chưởng quỹ có thể giải quyết giúp, ông chủ sẽ nói cho cậu thông tin về tấm bản đồ.”
“Rắc rối gì?”
“Phòng đấu giá Thiên Long ngoài việc giúp khách hàng ký gửi vật phẩm, còn tự thu mua một số báu vật có giá trị để đấu giá. Gần đây, chúng tôi nhận được một bức tranh cổ rất đặc biệt. Kể từ khi bức tranh được đưa vào đây, phòng đấu giá liên tục xảy ra vấn đề.”
Trên gương mặt Vạn Xuân Huy thoáng hiện vẻ phiền não.
Là người quản lý phòng đấu giá, mỗi khi nơi này xảy ra chuyện, ông chính là người chịu trách nhiệm lớn nhất.
“Ý Vạn Tổng là, bức tranh đó là tà vật?” Lục Phi đoán chuyện này có liên quan đến làn khí đen anh thấy trước đó.
“Chúng tôi cũng không rõ chính xác đó là gì. Trong lĩnh vực này, Tà Hào là chuyên gia. Xin Lục chưởng quỹ hãy giúp chúng tôi xem xét.”
“Được, không cần chọn ngày, làm luôn bây giờ đi.” Lục Phi đồng ý rất nhanh.
“Bức tranh hiện được bảo quản riêng biệt. Xin mời đi theo tôi.”
Vạn Xuân Huy làm động tác mời, thái độ đối với Lục Phi vô cùng lễ phép và kính trọng. Ông dẫn Lục Phi và Hổ Tử rời khỏi văn phòng, băng qua vài hành lang, tiến vào một kho chứa.
Ông bật đèn, bước đến trước tủ kính trong suốt.
“Chính là bức tranh này.”
Trong chiếc tủ hình chữ nhật, một bức tranh cổ được cuộn lại đang nằm ngang.
Từ cuộn tranh toát ra một làn hắc khí đậm đặc, lan tỏa ra xung quanh.
“Quả là tà khí nặng nề!”
Lục Phi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Lục Chưởng quỹ , trước khi mở bức tranh này, tôi phải nhắc cậu, tuyệt đối không được nhìn lâu.” Vạn Xuân Huy nghiêm túc dặn dò.
“Tôi hiểu rồi.” Lục Phi gật đầu, trong lòng càng thêm tò mò về bức tranh.
Vạn Xuân Huy mở tủ kính, cẩn thận và nhanh chóng trải bức tranh ra.
Làn hắc khí càng lúc càng dày đặc, bay lượn trong không gian.
“Hổ Tử, đừng nhìn quá lâu.” Lục Phi nhận ra bức tranh này không hề đơn giản, liền nhắc nhở Hổ Tử, còn mình thì vận hành pháp lực trong cơ thể, tiến gần để quan sát.
Nhưng chính vì vậy, Hổ Tử lại càng tò mò, không nhịn được liếc mắt nhìn một cái.
Nội dung trong tranh rất kỳ lạ, không phải tranh sơn thủy, hoa cỏ, hay tranh mỹ nhân, mà là một đoàn rước dâu.
Đoàn người này thổi kèn đánh trống, khiêng kiệu hoa tiến về phía trước, nơi có một tòa viện lớn thấp thoáng hiện ra.
“Bức tranh này là do ông chủ tình cờ thu được. Không có chữ ký, không rõ tác giả hay triều đại, nhưng từ chất liệu giấy mà xét, có lẽ đã tồn tại vài trăm năm.”
Vạn Xuân Huy giữ khoảng cách nhất định với tủ tranh, có vẻ rất dè chừng. Trong lúc nói, ánh mắt ông ta tránh nhìn thẳng vào bức tranh.
“Ông ấy bảo tôi tìm chuyên gia thẩm định. Nhưng vì thầy Lý, người chúng tôi thường hợp tác, hiện đang đi công tác, nên tôi tạm cất bức tranh trong kho.”
“Chưa kịp đợi thầy Lý trở về thì nhà kho đã xảy ra chuyện lạ.”
“Chuyện gì lạ?” Lục Phi nheo mắt, chăm chú quan sát bức tranh.
Bức tranh thủy mặc đen trắng, những nhân vật trong tranh có dáng vẻ khác nhau, cử động rất sinh động, nhưng thần thái lại kỳ quái, ai cũng không có biểu cảm trên gương mặt.
Rõ ràng đang di chuyển, nhưng lại tạo cảm giác giống như những con rối vô hồn.
Chiếc kiệu hoa rung lắc, rèm kiệu khẽ tung lên một góc, để lộ bóng dáng cô dâu bên trong.
Cô dâu đưa tay vén khăn che mặt, để lộ nửa gương mặt, dường như đang nhìn ra ngoài.
Lục Phi còn muốn nhìn kỹ hơn một chút thì bỗng cảm thấy mắt mình khó chịu.
Ngay sau đó, anh nghe tiếng kêu đau đớn của Hổ Tử. Cậu ta ôm mắt, lùi lại phía sau.
“Mắt của tôi!”
_____________________________________________________
Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!