Lục Phi bị một phen giật mình.

Việc thu thập cây quỷ đầu đao này chỉ có anh và Hổ Tử, cùng với ông chủ Lương biết, hoàn toàn không ai khác hay, ngay cả Lưu Phú Quý cũng không biết. Vậy mà người đàn ông đeo kính râm này làm sao lại biết được?

Chắc chắn hắn ta đã theo dõi mình, hoặc là đang để ý đến Đa Bảo Hiên?

Lục Phi bỗng nhớ lại chuyện mấy hôm trước mình bị người ta theo dõi, không biết hai chuyện này có liên quan gì không.

"Xin lỗi, tôi không có cây đao như anh nói." Lục Phi từ chối thẳng thừng.

Anh không thích làm giao dịch với những người mơ hồ như vậy.

"Lục chưởng quầy, đừng vội từ chối, anh xem qua một chút số tiền này đã." Người đàn ông đeo kính râm lấy ra một tấm séc, đặt lên quầy, trên mặt mang một nụ cười tự tin.

"Không cần xem, không có là không có." Lục Phi mỉm cười lịch sự.

Nụ cười của người đàn ông đeo kính râm hơi cứng lại, ánh mắt sau lớp kính có vẻ thay đổi, sau đó lại lấy ra một tấm séc khác và đặt lên quầy.

"Lục chưởng quầy, anh thật sự không xem à?"

"Không cần." Lục Phi không liếc nhìn, thậm chí không để ý đến.

Hổ Tử không kìm được, lén lút nhìn qua tấm séc, không thấy rõ nhưng cảm giác là số tiền cực kỳ lớn.

"Lục chưởng quầy, anh chắc chứ? Ngoài ông chủ tôi ra, không ai có thể đưa ra giá này." Người đàn ông đeo kính râm dường như không tin.

"Chắc chắn." Lục Phi thấy hơi buồn cười.

Giá cả cao đến vậy thì nhất định phải bán sao? Đừng có coi Tà Hào là nơi dễ dàng làm ăn vậy!

"Hy vọng anh không hối hận!"

Người đàn ông đeo kính râm nhíu mày, sắc mặt có phần u ám, nhìn Lục Phi một lúc rồi lạnh lùng lấy cả hai tấm séc trên bàn và bỏ đi.

Khi hắn ta rời đi, Hổ Tử liền xuýt xoa: "Ông chủ, cây đao đó giá trị thật đấy sao? Hắn ta đưa nhiều số không như vậy mà ông cũng không bán."

"Không phải vấn đề giá cả, mà là người này lai lịch không rõ. Chúng ta vừa thu được đao, hắn từ đâu mà biết được?" Lục Phi nói.

"Đúng rồi!" Hổ Tử vỗ đầu, lúc nãy quá tò mò về số tiền trên séc mà quên mất chuyện này.

"Tôi cam đoan, miệng tôi rất kín, chuyện nào ông không nói, tôi tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài!"

"Tôi không nghi ngờ cậu."

"Ông chủ Lương đang bị giam, không thể nói ra ngoài, vậy người đó làm sao biết được?"

"Vì vậy, không thể bán cho hắn. Đồ của Tà Hào không thiếu người mua, chẳng cần phải vì chút tiền mà tìm phiền phức cho mình."

Hổ Tử hiểu rồi.

Cậu cảm thấy người đàn ông đeo kính râm này không đơn giản, sợ hắn không mua được đồ sẽ gây phiền phức, nên cẩn thận đứng đợi ở cửa. May là tên đó không quay lại.

Lạ thay, Lưu Phú Quý lại vội vã tới.

"Lục chưởng quầy, hôm nay là ngày mà Tô Tổng mời ăn cơm, tối nay nhất định phải giữ thời gian đó nhé."

Lưu Phú Quý vô cùng phấn khích, mặt đầy mỡ cũng rung lên khi nghĩ đến việc được ăn cơm cùng với Tô gia.

“Được rồi, tối nay tôi sẽ đến.”

Lục Phi liếc nhìn ông ta, nhận ra mặt ông có vẻ hơi đen, kỳ lạ hỏi: “ chú Phú Quý, sao mấy hôm nay chú trông có vẻ mệt mỏi vậy? Có phải chú gầy đi rồi không?”

“Gầy đi à? Tôi không thấy đâu.” Lưu Phú Quý nhìn xuống cái bụng béo của mình.

“Chú trông có vẻ không được khỏe, có chút dấu hiệu mệt mỏi.” Lục Phi nhìn ông ta.

Mặc dù ông ta vẫn béo như cũ, nhưng có cảm giác như bị "mệt mỏi" từ trong ra, tinh thần không còn như trước.

“Có lẽ gần đây quá bận rộn thôi.” Lưu Phú Quý cười ngượng, “Mới quen một tri kỷ, tối nào cũng kéo tôi nói chuyện, không nói không được.”

Hổ Tử bĩu môi: “Ôi giời! Tối nào cũng vậy, ông già này sao chịu nổi?”

“Chưa gì đã nói tôi già rồi, chú biết không, ‘tuổi càng lớn càng khỏe mạnh’ đấy.” Lưu Phú Quý liếc mắt, “tiểu Lục, tôi thì giỏi lắm, một đêm chẳng sợ gì!”

“Thật á? Tôi không tin!” Hổ Tử ngẩng đầu.

“Không tin à? Bây giờ chúng ta so thử xem ai có thể tiểu tiện xa hơn không?” Lưu Phú Quý nổi cáu.

“Được, thử thì thử.”

Hai người đang chuẩn bị so tài.

Lục Phi thì hơi bất lực, vẫy tay nói: “ chú Phú Quý, chú phải cẩn thận đấy, cơ thể yếu một chút là dương khí sẽ yếu theo, dương khí yếu sẽ dễ gặp phải những thứ xui xẻo.”

Lục Phi cảm thấy Lưu Phú Quý có chút không ổn, nhưng lại không rõ vấn đề ở đâu, đành chỉ có thể nhắc nhở như vậy.

Lưu Phú Quý cười nói: “Tôi là người rất biết quý trọng phụ nữ, cô ấy nhiệt tình quá, tôi không thể làm tổn thương lòng người ta. Nhưng có Lục Phi lo lắng, tôi nhất định sẽ chú ý.”

Một buổi chiều trôi qua vui vẻ, trò chuyện, thời gian rất nhanh qua đi.

Lục Phi thấy Lưu Phú Quý ngoài vẻ mặt hơi tái xám ra, thì không thấy gì bất ổn, nên không nghĩ thêm gì nữa.

Chưa tối, xe của Tô gia đã đến, đưa ba người đến một câu lạc bộ cao cấp.

Tô Lập Quốc trông rất khỏe mạnh, dẫn theo hai đứa con đón họ ở cửa phòng riêng.

“Lục chưởng quỹ, cuối cùng anh cũng đến, mời vào bên trong!”

Mọi người lần lượt ngồi xuống.

Sắc mặt của Tô Minh Hiên tốt hơn nhiều so với trước, dấu hiệu của việc lạm dụng quá mức đã dịu đi, nhưng vẫn có vẻ mặt u ám, như thể không vui.

Bên cạnh Tô Lập Quốc ngồi một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, tóc nhuộm đỏ, mặc đồ rất hợp thời trang, ánh mắt nhìn Lục Phi đầy nghi ngờ.

Cô chính là con gái của Tô Lập Quốc, Tô Ngưng Tuyết.

“Lục chưởng quầy là cứu tinh của gia đình chúng tôi, Ngưng Tuyết, Minh Hiên, các con đến kính một ly rượu với Lục chưởng quầy đi.”

Tô Minh Hiên lập tức nâng ly, mỉm cười cảm ơn Lục Phi.

Lần trước chuyện đó khiến bố rất tức giận, nếu không phải hôm nay ăn cơm với Lục Phi, có lẽ ông ấy vẫn không thèm để ý đến anh. Anh phải nhân cơ hội này để thể hiện thật tốt.

Tô Ngưng Tuyết hoài nghi nói: “Bố, cứu tinh gì chứ, có phải bố đang nói quá không? Tình trạng của gia đình chúng ta cải thiện, chẳng phải là nhờ công bác sĩ sao?”

“Tuyết Tuyết, con còn nhỏ, không hiểu rằng có những chuyện trong thế giới này không chỉ có thể giải quyết bằng y học và khoa học.” Tô Lập Quốc dịu dàng giải thích với con gái.

“Không chỉ bà nội và mẹ con khỏi bệnh, ngay cả con cũng giữ được mạng sống, tất cả đều là công lao của Lục chưởng quầy!”

“Tô gia Chúng ta, luôn phải biết ơn và báo đáp.”

Tô Ngưng Tuyết dù chưa hoàn toàn tin, nhưng vẫn nghe theo yêu cầu của bố, nâng ly chào.

Sau khi uống rượu và trao đổi vài lời khách sáo,

Tô Lập Quốc lại mỉm cười nói: “Lục chưởng quầy, thực ra, ngoài việc cảm ơn anh, tôi còn muốn mua một vài vật phẩm bảo vệ, như bùa hộ mệnh chẳng hạn.”

“Bùa hộ mệnh à? Tôi có mấy cái tôi tự vẽ, nếu Tô Tổng muốn, có thể lấy.” Lục Phi lấy ra ba bùa trừ tà.

Tô Lập Quốc vừa nhìn thoáng qua, đã cảm nhận được một sức mạnh khiến người ta an tâm từ chúng.

“Cảm ơn Lục chưởng quầy, chúng tôi sao có thể lấy đồ của anh mà không trả công?”

Ông ta ra lệnh cho thư ký, ngay lập tức chuyển tiền cho Lục Phi.

Lục Phi không biết họ chuyển bao nhiêu, cũng không quan tâm, vì đó chỉ là những bùa anh vẽ một cách tùy tiện, bây giờ mỗi ngày anh có thể vẽ rất nhiều.

Tô Ngưng Tuyết tò mò cầm một lá bùa trừ tà lên, nhìn đi nhìn lại, nhăn mặt nói: “Cái gì thế này? Vẽ bùa sao? Có hiệu quả thật không?”

Tô Lập Quốc ngay lập tức liếc cô một cái, giả vờ giận dữ nói: “Tuyết Tuyết, sao con lại nói chuyện như vậy? Mau xin lỗi Lục chưởng quầy đi!”

“Bố!” Tô Ninh Tuyết vẻ mặt oan ức.

Lục Phi vẫy tay nói: “Không sao đâu, Tô Tổng đừng làm khó cô Ngưng Tuyết. Đây gọi là bùa trừ tà, người bình thường không nhận ra được. Có tác dụng xua đuổi tà khí, mang theo sẽ giúp bảo vệ bình an.”

Lúc này, điện thoại của anh rung lên một cái.

Là tin nhắn từ Tô Dao.

“Lục chưởng quầy, có tin tức về Lục lão gia rồi.”

Lục Phi sắc mặt thay đổi, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.

Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có tin rồi!

“Xin lỗi Tô Tổng, tôi có việc gấp, xin phép không thể tiếp tục.”

Hổ Tử vội vã bỏ đũa xuống, đứng dậy theo sau.

Lưu Phú Quý ngạc nhiên hỏi: “Lục tiểu huynh đệ, có việc gì quan trọng hơn cả việc ăn cơm cùng Tô Tổng?”

“Xin lỗi, tôi phải đi rồi.”

Lục Phi gật đầu với Tô Lập Quốc, không kịp giải thích, vội vàng rời đi.

Không có chuyện gì quan trọng hơn tin tức về ông nội.

_____________________________________________________

Edit: Bee

Raw: Bee

VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

Bee: Trận vừa rồi coi mà hồi hộp quá mí bà ơi!!! Thót tim mấy lần á!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play