Hổ Tử nhắm mắt, hai tay nắm chặt một thanh đao vô hình, điên cuồng chém mạnh xuống không khí.

Tựa như đang hành quyết chém đầu ai đó.

Mỗi nhát chém, gương mặt anh lại hiện lên vẻ đau khổ, dằn vặt.

Miệng anh không ngừng lẩm bẩm: “Xin lỗi... xin lỗi...”

Lục Phi biết rõ Hổ Tử đã bị ảnh hưởng bởi thanh quỷ đầu đao, nhưng thấy anh tạm thời không gặp nguy hiểm, liền đứng yên quan sát xem thanh đao muốn anh làm gì.

Tiếng khóc của đứa trẻ vẫn tiếp tục vang lên.

Lục Phi kinh ngạc phát hiện, mỗi lần Hổ Tử chém xuống, tiếng khóc của đứa trẻ lại càng thê lương hơn.

“Hu hu hu, đau quá! Đau quá!”

Chuyện này có liên quan gì?

Lục Phi đứng sát bên Hổ Tử, chăm chú theo dõi cảnh tượng trước mắt.

Sau vài nhát chém, nét mặt của Hổ Tử trở nên méo mó đầy đau đớn.

“Tại sao chém không đứt? Tại sao không đứt được? Nếu không chém được ngươi, thì ta chém chính mình!”

Nói đoạn, anh đưa dao vô hình lên cao, làm động tác như muốn tự chặt đầu mình.

“Hổ Tử!”

Lục Phi biết không thể tiếp tục đứng nhìn, lập tức đưa tay ra cản. Không ngờ Hổ Tử chưa kịp chém chính mình thì khuôn mặt đột nhiên biến dạng dữ tợn.

Hai tay anh vẫn giữ tư thế cầm đao, chuyển hướng, lao thẳng về phía Lục Phi, chém mạnh xuống.

“Hành hình!”

Dù tay anh không hề cầm đao, nhưng một luồng sát khí sắc bén phóng thẳng vào cổ Lục Phi.

Lúc này, anh chẳng khác nào một tên đao phủ.

Luồng sát khí đó không phải trò đùa – nó thực sự có thể lấy mạng Lục Phi.

Lục Phi không dám đỡ trực diện, nghiêng người né qua sát bên, tránh được trong gang tấc.

Hổ Tử không chém trúng, lại tiếp tục vung đao chém thêm. Kỹ năng võ thuật quá tốt của anh ta giờ đây lại trở thành mối nguy lớn, khiến bàn ghế trong tiệm bị hất đổ tan tành.

Lục Phi vừa chống đỡ vừa lo lắng Hổ Tử phá nát cửa tiệm, bèn dụ anh ra sân sau.

Hổ Tử vừa đuổi theo vừa vung đao, từng nhát chém như muốn xé tan mọi thứ.

Tuy nhiên, tốc độ di chuyển của anh không nhanh, Lục Phi nhanh chóng giữ khoảng cách an toàn. Nhưng Hổ Tử chém không được Lục Phi, lại quay sang tự chém mình, trông cực kỳ đáng sợ.

Lục Phi vội vòng ra sau lưng anh, rút một lá bùa trấn tà, ấn mạnh vào lưng anh.

Toàn thân Hổ Tử lập tức cứng đờ, đứng yên như tượng đá, giữ nguyên tư thế đang chém.

Như thể bị trúng thuật định thân.

Tiếp đó, Lục Phi vòng ra trước mặt anh, đặt tay lên ấn đường của Hổ Tử, dùng sức vỗ mạnh một cái, đồng thời hô lớn:

“Phá!”

Tiếng vỗ giòn vang, Hổ Tử giật mình toàn thân, hai tay buông lỏng, đôi mắt mờ mịt mở ra.

Ấn đường là vị trí sinh mệnh quan trọng của con người. Lục Phi đã dùng pháp lực để giúp Hổ Tử khôi phục thần trí.

"Ông chủ, có chuyện gì vậy? Tôi vừa ngủ quên đúng không?" Hổ Tử dụi mắt, hoàn toàn không hay biết những gì vừa xảy ra.

"Anh bị thanh dao đó ảnh hưởng." Lục Phi kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi và hỏi: "Trước khi ngủ, anh có nghe thấy gì không?"

Hổ Tử giật mình, nhưng khi thấy cả hai đều bình an, mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh cố gắng hồi tưởng:  "Mơ hồ lắm... hình như có một đứa trẻ nói với tôi rằng nó rất đau. Nó đưa cho tôi một con dao, bảo tôi chặt đầu nó."

"Tôi không hiểu sao, vừa nghe tiếng khóc lòng tôi mềm nhũn, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt nỗi đau của nó, thế là tôi dùng hết sức chặt đầu nó."

"Nhưng sao cũng không chặt đứt, con dao hình như quá cùn."

"Tôi cảm thấy có lỗi với nó nên định tự chặt đầu mình để xin lỗi. Sau đó... có ai đó ngăn tôi lại, tôi giận quá, liền quay sang chém người đó."

Nói đến đây, anh rùng mình sợ hãi:  "Trời đất ơi! Quá tà môn rồi! Tôi hoàn toàn không biết mình bị làm sao. Chỉ vừa chớp mắt, đứa trẻ đó đã xuất hiện!"

"Nếu không kịp tỉnh lại, liệu chúng ta có bị như gia đình ông chủ Lương không?"

"Tôi nghĩ là có khả năng." Lục Phi trầm ngâm:  "Hoặc là anh tự sát, hoặc là anh giết tôi."

"Tôi đoán thanh quỷ đầu đao này vốn là công cụ hành hình, nên nó khát máu. Người bị nó ảnh hưởng sẽ không kiềm chế được ham muốn sát hại."

"Vợ chồng ông chủ Lương chắc chắn đều đã bị nó ảnh hưởng. Kết cục là, nếu không phải ông Lương chết, thì bà chủ cũng chết. Ngay cả con chó trong nhà cũng bị chặt đầu. Xem ra thanh đao này tàn nhẫn đến mức không tha cho bất kỳ sinh linh nào có mặt."

"Thanh quỷ đầu đao đã chém giết quá nhiều, sát khí cực kỳ nặng. Không mấy ai chịu nổi ảnh hưởng của luồng sát khí đó."

Lục Phi không bị ảnh hưởng, có lẽ nhờ vào pháp lực của anh.

Hổ Tử nhìn về phía góc tiệm, lòng dấy lên nỗi sợ hãi mới.

Thanh đao chỉ yên lặng nằm đó thôi mà đã khiến người ta muốn sát nhân.

Nếu không nhờ ông chủ của mình đủ mạnh, hậu quả thật khó lường.

"Nhưng có một điều rất lạ, tại sao lại có tiếng khóc của đứa trẻ?" Lục Phi trở lại cửa tiệm, nhìn thanh dao tối đen mà ngẫm nghĩ.

Thanh dao từ đầu đến cuối không hề có động tĩnh, chỉ dựa vào sát khí để ảnh hưởng con người.

"Hổ Tử, anh có thấy đứa trẻ đó trông như thế nào không?"

Anh chợt nhớ đến vụ cửa hàng đồ cổ Đa Bảo Hiên bị đồn có ma trước đây. Khi đó, cũng có người nói đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Có lẽ điều này có liên quan.

Nhưng khi tiếng khóc vang lên, Lục Phi lại không phát hiện ra quỷ linh nào, điều này chứng tỏ đứa trẻ đó có lẽ chỉ là một tàn niệm còn sót lại.

"Không nhìn rõ lắm, hình như đầu nó bị lệch lạc, nghiêng ngả trên cổ, như bị sai khớp, sắp rơi xuống nhưng lại không rơi."

Hổ Tử rùng mình một cái. Khi bị ảnh hưởng thì không thấy gì, nhưng giờ nhớ lại thì đúng là đáng sợ thật.

"Đầu bị lệch?"

Quá kỳ quái, Lục Phi cũng nhất thời không hiểu được chuyện gì xảy ra.

"Chẳng lẽ đó là con trai của ông chủ Lương?"

Anh không rõ thời xưa có tù nhân nào nhỏ tuổi như vậy hay không, nhưng gần đây đứa trẻ duy nhất bị thanh dao này hại chết chính là cậu bé đó.

Hổ Tử biến sắc, nói:  "Anh không nói thì thôi, anh vừa nói tôi càng nghĩ càng thấy đó chính là Cường Cường."

"Vậy thì lại càng kỳ lạ. Bà chủ và Cường Cường đều bị thanh dao này hại chết, tại sao Cường Cường chỉ còn lại tàn niệm, còn bà chủ thì lại thành quỷ hồn?"

Hổ Tử gãi đầu:
"Có phải vì Cường Cường là trẻ con, yếu đuối hơn không?"

"Rất có khả năng! Hồn phách của trẻ con không vững như người lớn, lại bị giết chết tàn nhẫn như vậy, hồn phách dễ tan biến, chỉ còn lại một tàn niệm, lặp đi lặp lại nỗi đau khi chết."

Lục Phi thở dài:
"Tôi nghĩ tôi đã hiểu tại sao bà chủ muốn giữ thanh đao này. Người làm mẹ nào có thể chịu được việc ngày ngày chứng kiến con mình chịu đựng đau đớn?"

"Ông chủ, chúng ta có thể giúp Cường Cường không?" Hổ Tử, nhớ lại hình ảnh đứa trẻ với cái đầu bị lệch lạc, không còn cảm thấy sợ hãi nữa, thay vào đó là sự thương cảm.

"Hiện tại, có vẻ như thanh quỷ đầu đao này làm loạn nhờ sát khí. Chỉ cần hóa giải được sát khí, Cường Cường có thể được giải thoát. Nhưng cần chuẩn bị một số thứ, ngày mai chúng ta mới có thể hành động."

Dù đã tìm ra cách, cả hai vẫn không dám lơ là, giữ cảnh giác cao độ.

Hổ Tử còn lấy bùa trừ tà ra, đề phòng bản thân lại bị thanh đao ám.

Nhưng nửa đêm sau đó lại vô cùng yên tĩnh, thanh quỷ đầu đao nằm im, không hề làm loạn thêm.

Trời rạng sáng.

Hổ Tử thở phào nhẹ nhõm.

Lục Phi lại cảm thấy có gì đó không ổn, mọi chuyện dường như suôn sẻ một cách kỳ lạ. Một thanh đao hung ác như vậy, lẽ ra không thể nào im ắng đến thế.

Nhưng dù sao đi nữa, hóa giải sát khí vẫn là việc phải làm.

"Hổ Tử, anh đi mua bốn chiếc gương đồng về. Không cần phải là đồ cổ, chỉ cần là gương đồng thật là đủ."

_____________________________________________________

Edit: Bee

Raw: Bee

VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

Bee: Mấy chương này edit xong hơi sợ

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play