Không thể nói
Lạc Di trợn mắt, như cô mà còn lười? Ông ấy có hiểu lầm gì với chữ lười không vậy?
Ngày nào cũng như Chu lột da nghiền ép con ở.
Ông ấy quên luôn tuổi của cô rồi sao? Cô mới vừa trưởng thành thôi đấy.
Con ở Lạc khẽ thở dài một hơi: "Thủ trưởng, bình thường cháu cũng chẳng tìm thấy ông đâu, được chứ?"
"Thầy cháu biết đấy." Nhiếp Khôn Minh cười tủm tỉm nói: "Thường xuyên qua nhà ông chơi một chút đi, Dịch Tranh rất nhớ cháu."
"Vâng." Lạc Di đáp, nhưng lại không có ý định sang nhà ông ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play