Giọng điệu như vậy, biểu cảm như vậy, hẳn là biểu cảm của một người có anh trai đã mất tích nhiều năm không gặp lại nên có.
Mặc kệ là giả vờ hay là bộc lộ tình cảm chân thật, thôn dân xung quanh đều có chút cảm động.
Tô Thường Minh đột nhiên thấy hơi buồn nôn, da mặt dày đến mức nào mới có thể giả bộ coi như mọi chuyện như chưa từng xảy ra?
Thấy ông Tô chạy nhanh về phía mình với khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi, ông ấy ôm lấy Tô Thường Minh nói: "Anh à, không ngờ anh còn sống, ngày trước nghe tin anh bị bắt đi và đã chết ở trên chiến trường, tim em đau đến không chịu nổi"
Tô Thường Minh nhìn ông ấy cười lạnh một tiếng.
Những thôn dân xung quanh không biết nhiều về hoàn cảnh của hai anh em, nhưng họ lại cảm động trước tiếng khóc thảm thiết của ông Tô và tình cảm sâu sắc của hai anh em.
"Em nghe nói rằng anh không thể quay về nữa. Hồng Quả một mình trơ trụi đèo bồng một đứa nhỏ. Em.." Ông Tô nghẹn ngào nói: "Em cảm thấy thẹn với anh. Lúc đó, em chỉ muốn chăm sóc cho cô nhi quả phụ thôi, nên em mới đem người cưới về. Em thực sự không nên làm vậy, lúc đó em chỉ..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play