Cả nhà về tới nhà thì thấy bà nội Tô đứng ở trước cổng nhà của họ, bà ta đang đứng nhìn quanh.
Lúc Tô Cần nhìn thấy bà ta, lông mày đã chầm chậm chau lại, anh ấy gọi một tiếng “Mẹ”.
Bà nội Tô quay lại, nhìn thấy cả nhà chú hai đang đi tới, mắt của bà ta lúc đó sáng lên: “Thằng hai, các con về rồi sao? Cháu gái của con đang bị ốm, con cho tiền đưa cháu đi bệnh viện khám bệnh đi."
Tô Cần không động đậy, Lục Tư Hoa khoanh tay lại và giễu cợt nói: “Con nói mẹ nè, có phải mẹ tìm nhầm người rồi không? Tô Tảo Tảo bị bệnh, vậy thì liên quan gì tới chúng con chứ? Bị bệnh thì đi tìm ba mẹ của con bé đi chứ? Chưa nói là gia đình chúng con và nhà bác cả đã cắt đứt quan hệ rồi, cho dù vẫn chưa cắt đứt quan hệ thì chúng con cũng chỉ là chú hai của con bé, dựa vào cái gì mà bảo chúng con phải đưa tiền?"
Bà nội Tô tức giận, mắng chửi: “Mày là cái đồ đê tiện tâm địa độc ác, thằng hai là con trai của tao, vẫn chưa đến lượt mày ở đây khoa tay múa chân"
"Con là vợ của chú hai nhà họ Tô, mẹ nói con không có quyền nói sao? Mẹ chỉ là một bà mẹ chồng đã tách hộ ra rồi, mẹ cứ ngồi đó mà hưởng phúc thôi là được, còn ở đây khoa tay múa chân gì nữa chứ?" Lục Tư Hoa không khách sáo chút nào lập tức phản bác lại, nếu không phải nể mặt của Tô Cần, thậm chí ngay cả ba chữ “bà mẹ chồng” cô ấy cũng đem ra chửi rồi.
Trước đây cô ấy còn phải nể mặt, cô ấy cho rằng phải tôn trọng người già và yêu thương trẻ thơ. Bây giờ thì cô ấy không màng đến cái danh tiếng này nữa. Để ý danh tiếng cũng chẳng có lợi gì cho cô ấy, ngược lại lại bị bà mẹ chồng này chèn ép.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT