Ánh mắt Chu Hoài Hạ dừng lại trên khoang kín hoàn toàn mới trong chốc lát, sau đó hỏi:  “Nếu phải dựa vào sương mù trong khoang kín để kích thích thì năng lực sẽ bị giới hạn trong không gian không?”
Biên Lãng đáp: “Khoang này có thể dùng trên máy bay của chúng ta, nhưng đúng là sẽ bị giới hạn. Một khi rời khỏi căn cứ và khoang máy bay thì không thể sử dụng nữa.”
Lữ Cẩn giơ tay hỏi: “Tại sao không làm sương mù thành mặt nạ hít vào? Như vậy có thể mang theo bên mình.”
Biên Lãng: “Sương mù kết hợp với khoang kín mới có thể đạt hiệu quả tối đa trong việc tách rời năm giác quan. Chúng tôi cũng đang nghiên cứu xem có cách nào tốt hơn không. Dĩ nhiên nếu có thể tự vận dụng giác quan thứ sáu thì sẽ không cần đến những vật bên ngoài này để kích thích nữa.”
Lữ Cẩn nhìn sang Chu Hoài Hạ. Ban đầu cô chỉ dùng cà vạt bịt mắt để ngăn cách thị giác, có lẽ chưa đủ ổn định.
“Tôi muốn thử một lần.” Chu Hoài Hạ nói. Cô muốn biết trạng thái khi nằm trong khoang kín và hít vào sương mù sẽ như thế nào.
Nếu não bộ có thể ghi nhớ cảm giác này, có lẽ cô sẽ có thể tự mình tái hiện lại trạng thái ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play