Quà đáp lại của cô bé đôi khi là một bức thư tự viết, tất nhiên một bức thư có thể chỉ có vài chữ (vì cô bé chỉ biết vài chữ), hoặc là một bức tranh rất đơn giản, thậm chí đôi khi chỉ là vài viên kẹo cô bé không nỡ ăn nhưng thế cũng đủ khiến nhà họ Ngũ và Ngũ Hiểu Đường vui vẻ trong một thời gian dài.
Dĩ nhiên, khi nhà họ Ngũ gửi cũng không quên cô nhóc, mỗi lần Triệu Kí Thu đều sẽ chuẩn bị thêm một phần cho cô nhóc nên cô nhóc không chút xa lạ nào với bà nội Triệu Kí Thu này, rất vui vẻ được bà ấy nắm bàn tay nhỏ dắt đi.
Thấy cô nhóc được dẫn đi, Bạch Du thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi ra ngoài chỗ thu vỏ sò.
Còn chưa bước tới, cô đã nghe thấy một người đàn ông đang mắng chửi vợ của mình: “Đều do thứ sao chổi như mày, nếu không phải mày té thì chúng ta sẽ không xếp phía sau như vậy!”
Người đàn ông xếp thứ năm, không tính là gần chót, cho dù một ngày chỉ thu năm mươi cân vỏ sò thì hôm nay vỏ sò của anh ta hoàn toàn có cơ hội được thu vào.
Nhung anh ta vẫn mắng liên tục, mà người phụ nữ đang bị mắng chỉ cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Thấy anh ta không có hành động đánh nên Bạch Du cũng không bảo người bước lên ngăn cản, chỉ là đến khi tới phiên người đàn ông thì cô ngay cả nhìn cũng không nhìn đã nói: “Vỏ sò của anh, công xưởng chúng tôi không thu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT