Bạch Du tỏ vẻ không thành vấn đề.
Âu Dương Văn Khiên sau khi ghi lại hết liền nêu ra một vấn đề mình còn lo lắng: “Tuy vỏ sò là tài nguyên thiên nhiên, nhưng việc nhặt chúng cũng rất tốn thời gian và sức lực. Nếu những người này được tuyển thì sau đó họ phải đi nhặt vỏ sò, nếu vậy thì tôi lo rằng nó sẽ ảnh hưởng đến việc học nghề.”
Bạch Du suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chúng ta không cần bọn họ đến nhặt, thay vào đó có thể thuê người của tổ sản xuất đến nhặt. Chúng ta có thể định giá, chẳng hạn như một cân vỏ sò sẽ trả bao nhiêu tiền, nếu nhặt được vỏ sò có hình dáng lạ thì sẽ mua với giá khác. Chỉ cần chúng ta sẵn sàng trả tiền thì không sợ không nhận được vỏ sò, nếu đội sản xuất không chịu làm thì chúng ta cũng có thể tìm người ở các xã khác.”
Người ta nói có tiền mua tiên cũng được, bất kể đàn ông, phụ nữ, già hay trẻ, người lớn hay trẻ em, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng đổ xô đến bãi biển để nhặt vỏ sò cho họ.
Bằng cách này, vấn đề nguyên vật liệu cũng được giải quyết.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, tiếng ve kêu trên những tàng cây lớn càng to hơn.
Vì quá nắng nóng nên có không ít người đã ngồi dưới tán cây lớn để mài, Hạ Hải Sinh đứng bên cạnh hướng dẫn mọi người, Mã Tái Nam và chủ nhiệm Vương, cùng hai cán sự cũng đến hỗ trợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play