Nghe Bạch Du nói thế, Lâm Vĩ cười ha ha, tưởng chừng như sắp tắt thở: "Đồng chí Bạch, cô có biết mình đang nói gì không? Vươn ra nước ngoài... Ha ha ha, cô không phải ngây thơ, cô đang nằm mơ giữa ban ngày!"
Mấy cái vỏ sò làm thành những thứ đồ kia còn muốn bán ra nước ngoài, nói ra không sợ người ta cười rụng răng luôn à?
Cô cho rằng người nước ngoài đều là kẻ ngốc hả? Còn so sánh nó với tranh thêu hai mặt, ông ta không biết phải nói gì với cô nữa.
Đương nhiên Bạch Du cũng chú ý tới ánh mắt của ông ta, cô vẫn cố gắng tới cuối cùng nhưng giọng điệu lại lạnh lùng hơn trước rất nhiều: “Thư ký Lâm, tôi biết mình đang nói gì. Về việc chuyện này có thể làm được hay không, tôi nghĩ người ra quyết định không phải là ông, tôi muốn gặp bí thư, phiền thư ký Lâm báo lại một tiếng.”
Lâm Vĩ nghe vậy, sắc mặt lập tức tối sầm, sau một lúc lâu mới nhếch môi nói: "Vậy cô ở đây chờ đi."
Nói xong, ông ta đứng dậy và rời khỏi văn phòng.
Bạch Du nhìn ông ta đi ra ngoài, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh và đợi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play