Nhưng thật sự là rất ngon, cho dù có no tới mức nổ tung thì cũng đáng.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Du dẫn Cảnh Anh tới phía dưới cái cây lớn, bọn cô nằm trên mỗi cái ghế nằm khác nhau, cô nhóc và Niệm Niệm nhảy dây ở bên cạnh.
Gió thổi qua mang theo mùi của hoa Lan Trắng, cảm giác thanh thản dễ chịu giống như trong tưởng tượng của Cảnh Anh.
Cảnh Anh nhắc tới chủ đề lần trước một lần nữa: “Em vẫn không thay đổi ý của mình ư?”
Bạch Du khựng lại, sau đó cô mới hiểu là Cảnh Anh đang nói về chuyện theo cô ấy học tập vào lần trước: “Đúng vậy, em không thay đổi.”
Cảnh Anh gật đầu đầy tiếc nuối: “Chị còn nghĩ tới chuyện nếu em đồng ý theo chị thì sau này chị sẽ không phải lo là không được ăn cơm em nấu. Nhưng nếu sau này em có chuyện cần chị giúp đỡ, chỉ cần em lên tiếng, đương nhiên là không giúp không công.”
Ngay khi nói câu cuối cùng, cô ấy chớp mắt với Bạch Du, ra dấu vô cùng lộ liễu, đó là cô ấy có thể giúp đỡ nhưng phải dùng đồ ăn ngon để làm thù lao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play