Từ đầu Bạch Du đã đoán được là do Ngô Hiếu Ngọc làm, nhưng cô vẫn còn việc không hiểu: “Vậy trước đó mọi người không phát hiện ra sao?”
Tập Hiểu Đông thở dài nói: “Lúc trước vợ tôi đẻ cùng bệnh viện với Ngô Hiếu Ngọc, đẻ xong thì Ngô Hiếu Ngọc đã ôm con xuất viện luôn. Mấy năm này chúng tôi cũng chỉ gặp Tạ Thừa được một, hai lần. Nhưng lần nào gặp thằng bé cũng thấy thằng bé bị dị ứng nghiêm trọng. Mắt sưng to, mặt thì đỏ bừng. Đợi thằng bé lớn hơn chút thì Ngô Hiểu Ngọc không dẫn con về nhà họ Ngô lần nào nữa. Lần nào cũng kiếm cớ này kia. Chúng tôi cứ nghĩ là trong lòng cô ta vẫn còn oán hận nhà họ Ngô nên mới không muốn dẫn con về. Giờ nghĩ lại thì chắc là cô ta sợ chúng tôi nhận ra điều gì.”
Giờ nghĩ lại, Tạ Thừa cũng không hẳn là ăn nhầm phải cái gì nên bị dị ứng mà đến chín mươi phần trăm là Ngô Hiếu Ngọc cố tình bắt cậu bé ăn đồ khiến thằng bé dị ứng, làm cho mặt cậu bé sưng lên, bọn họ không nhìn rõ được ngũ quan của cậu bé.
Ngô Hiếu Ngọc ném cậu bé ở ga tàu hỏa chắc vì nghĩ không giấu nổi nữa nên muốn ném đi cho xong chuyện.
Người phụ nữ kia quả thật là độc ác mà!
Nếu như không phải cha mẹ chồng can ngăn thì chắc chắn anh ấy phải đưa cô ta đi lao động cải tạo!
Cha Tập thở dài: “Đúng là gia môn bất hạnh mới xảy ra chuyện này, khiến đồng chí Bạch chê cười rồi. Nhưng cũng nhờ đồng chí Bạch mà cháu trai tôi mới không bị đám buôn người bắt cóc. Đồng chí Bạch chính là ân nhân của nhà họ Tập chúng tôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT