Căn cứ vào thân phận đặc biệt của cậu bé, không chắc là sau này cậu bé sẽ không tìm ra cả nhà thợ cả Ngũ.
Cô cảm thấy biện pháp tốt nhất là đưa đứa bé tới một nơi thật xa, không để cho người nào biết về thân phận và bối cảnh của cậu bé, cắt đứt liên lạc từ nay về sau.
Nhưng trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên kiếm người nhận nuôi đứa bé ở đâu.
Giang Lâm đảo mắt nhìn lông mày hơi nhíu lại của cô, anh khựng lại rồi nói: “Nếu như thợ cả Ngũ và thím Triệu không có ý kiến thì cháu có thể kiếm một người chấp nhận nuôi đứa bé, mọi người cảm thấy thế nào?”
Đôi vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu liếc mắt nhìn nhau, thợ cả Ngũ gật đầu rồi nói: “Vậy cảm ơn đồng chí Giang, vợ chồng chúng tôi đều không có ý kiến.”
Không phải là do bọn họ nhẫn tâm và cũng không phải là do bọn họ muốn dồn đứa bé vào chỗ chết, nếu có người chịu nhận nuôi đứa bé thì bọn họ vẫn sẽ cảm thấy vui mừng thay cho cậu bé.
Nhưng bảo bọn họ nuôi, bọn họ thật sự không làm được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play