Đảo Khai Vân không chỉ không có nước, không có điện, mà môi trường ở đó còn rất khắc nghiệt, rắn rết, chuột bọ cắn, cô đơn đứng giữa biển, nói là đảo hoang còn hơn là một nhà tù dưới nước.
Trước đây đảo Khai Vân có bố trí lực lượng phòng thủ bờ biển, chỉ là sau đó đã giải tán, hiện tại ở đó chỉ có một trạm gác dân quân, một mình canh giữ một hòn đảo hoang, canh giữ doanh trại trống không, không có người nói chuyện, người bình thường rất khó có thể kiên trì.
Người canh giữ đảo trước đây là một đồng chí già họ Triệu, vợ ông ấy lo ông ấy ở một mình trên đảo quá cô đơn nên đã đến đảo cùng ông ấy nhưng cách đây không lâu ông Triệu bị bệnh, sức khỏe không còn phù hợp để canh giữ đảo nên quân đội mới cần gấp một người thay thế.
Nhưng Cát Đại Xuyên không giống ông Triệu, khi ông Triệu đi canh giữ đảo, con cái đã gần trưởng thành, hơn nữa còn có người vợ già đi cùng nhưng Cát Đại Xuyên đang ở độ tuổi đẹp nhất, lại chưa vợ chưa con, nếu đi, chỉ sợ cả đời này anh ấy không thể lấy vợ.
Đây là nhịp điệu muốn cô đơn cả đời trên đảo.
Cũng chẳng trách mọi người đều cho rằng anh ấy bị đả kích vì chuyện của Lâm Hướng Tuyết nên nhất thời nghĩ quẩn muốn một mình ra đảo canh giữ.
Tạ Húc Đông nghe Giang Lâm nói xong thì gật đầu, cũng lên tiếng: "Giang Lâm nói đúng, cậu cân nhắc lại đi, cho dù cậu muốn ra đảo canh giữ thì cũng phải đợi đến khi kết hôn sinh con rồi hãy đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT