Bà Bạch nghe vậy thì cũng nhìn chòng chọc vào Niệm Niệm, bà không dám thở mạnh.
May là Niệm Niệm lắc đầu: “Bây giờ không còn đau nữa ạ, dì nhỏ không có đâm kim vào người Niệm Niệm.”
Bạch Du thở phào nhưng vẫn không dám khinh thường, cô dùng tay ấn vào những chỗ từng bị kim đâm, trông Niệm Niệm không có chút đau đớn nào, nhưng sau khi kim đâm vào thịt thì có khả năng sẽ di chuyển.
Đời trước cô đọc được trên báo có ít người bị kim đâm vào cơ thể, qua nhiều năm mới phát tác cơn đau đớn, vì lý do an toàn nên cô quyết định cuối tuần sẽ đưa Niệm Niệm tới bệnh viện để kiểm tra.
Nghĩ vậy, cô vuốt tóc Niệm Niệm: “Niệm Niệm đừng sợ, sau này cháu sẽ ở lại chỗ của cô, không quay trở về Thiên Tân nữa.”
Lông mi vừa dài vừa dày của cô bé ướt sũng, nghiêng đầu hỏi: “Cô ơi, Niệm Niệm thật sự có thể không về Thiên Tân ạ?”
Bạch Du gật đầu thật mạnh: “Không quay về nữa, sau này cháu sẽ ở lại đây, học tập ở đây. Niệm Niệm giỏi như vậy, chắc là sẽ giúp cô làm việc nhà đúng không nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play