Bạch Du thấy Lâm Hướng Tuyết đi rồi lại quay lại thì không khỏi ngạc nhiên, cô hỏi: "Sao cậu về nhanh thế? Không tìm được đường à?"
Lâm Hướng Tuyết cắn môi, mặt đỏ bừng: "Không phải, đồng chí Cát nói để anh ấy đi mua nên tớ đi về."
Bạch Du để ý cô ấy gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ “đồng chí Cát”, cô nói với chị Lôi một tiếng, lau tay rồi kéo Lâm Hướng Tuyết ra sân: "Cậu nói đi, có chuyện gì?"
Lâm Hướng Tuyết xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái hố dưới đất rồi chui xuống, vốn dĩ cô ấy định sẽ giữ kín chuyện này cả đời nhưng lại không kìm được mà than phiền với Bạch Du: "... Cậu nói xem có người nào như vậy không, tớ đã cố tình nói rất to, lẽ nào anh ấy không thể giả vờ không nghe thấy sao?"
Cô ấy càng nghĩ càng tức, trước kia còn tưởng anh ấy chỉ là có vẻ ngoài ngốc nghếch thôi, không ngờ anh ấy lại ngốc thật!
Bạch Du cười cong cả lưng, tới khi chạm phải ánh mắt hờn giận và xấu hổ của Lâm Hướng Tuyết, cô mới miễn cưỡng dừng lại, xoa hai má nhức mỏi vì cười quá nhiều, nói: "Tuy là dạo trước có mấy khi tớ hơi nghi ngờ Cát Đại Xuyên muốn theo đuổi cậu, nhưng theo tớ thấy thì cậu không thích anh ấy mà anh ấy chẳng có hành động gì tiếp theo nên cũng không nói với cậu. Thật ra ngoài cái tính khờ khạo, anh ấy còn một khuyết điểm chí mạng nữa."
Lâm Hướng Tuyết: "Khuyết điểm chí mạng gì?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play