Thật ra năm tháng của bà ấy đã dừng lại, chỉ là giờ phút này, anh không muốn nghĩ đến chuyện này.
Anh nhìn mẹ mình, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, anh muốn hỏi mẹ mấy năm nay sống như thế nào, anh muốn hỏi mẹ có thất vọng về mình không, nhưng mà vừa muốn nói, khi lên tiếng lại chỉ còn ba chữ: “Con xin lỗi.”
Anh cho rằng mẹ sẽ không nói gì như trong giấc mơ của bà ngoại, không ngờ mẹ lại lên tiếng, dịu dàng như khi còn bé vậy: “Tiểu Lâm của mẹ ngoan ngoãn, giỏi giang như thế, con làm sai chuyện gì sao?”
Giang Lâm: “Con muốn yêu một nữ đồng chí tên là Bạch Du, nhưng cô ấy đã từng hôn thê của Tiểu Khải.”
Năm đó, bởi vì sinh Giang Khải mà mẹ xuất huyết nhiều, trước khi qua đời, mẹ nắm lấy tay anh, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy nhưng vẫn dịu dàng dặn dò anh phải chăm sóc cho mình thật tốt, còn bảo anh hãy chăm sóc cho em trai vừa sinh ra, khi đó anh không hiểu điều gì là sống chết, anh chỉ biết ngay khi ấy, mình nhất định phải gật đầu.
Vì vậy anh gật đầu, sau đó anh thấy mẹ vui mừng nhắm mắt lại, và rồi không thức dậy nữa.
Chỉ là anh đã phụ lòng mong đợi và dặn dò của mẹ, anh không thân thiết với Giang Khải, bây giờ anh lại muốn yêu đương với Bạch Du.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT