Bạch Du cũng không hề chê bà lải nhải nói nhiều: “Cháu biết rồi thưa bà.”
Thường thì những lời quan tâm của trường bối đều được giấu kín trong những tiếng lải nhải, đó là tình yêu giản dị mà tự nhiên của họ.
Nghĩ tới đây, cô cầm lấy bánh bao đường nâu, cắn một miếng. Nước sốt tràn ngập trong miệng, quá đỗi ngọt ngào.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Du từ chối đề nghị tiễn mình ra tận nhà ga của bà nội, một mình kéo theo vali đi tới ga tàu hoả.
Tuy trong thời buổi này việc đi lại vẫn chưa được thuận tiện nhưng lưu lượng khách của ga tàu hoả thủ đô chưa bao giờ hao hụt, nhìn qua nhìn lại toàn là đầu người. Lần này vừa hay có hải quân muốn đến đảo Quỳnh Châu báo danh, ông của Lâm Hướng Tuyết lo một mình cô đi tới đảo Quỳnh Châu không an toàn nên sắp xếp để cô xuất phát cùng với người kia luôn. Đây cũng là nguyên do tại sao thời gian lại gấp rút như thế.
Bạch Du lau cái trán đầy mồ hôi, nhìn quanh bốn phía đang nghĩ xem tìm được người kia kiểu gì giữa hàng tá người như thế này thì đột nhiên đằng sau vang lên một giọng nói khá nhẹ nhàng.
“Xin hỏi, cô có phải đồng chí Bạch Du không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play