Nói tới đây, bà ta khựng lại: “Chuyện sau đó thì con cũng biết rồi, ông ngoại và bà ngoại con đột nhiên qua đời khiến mẹ đau lòng tới mức không muốn sống, nhưng mẹ lại phải vờ như không có việc gì để an ủi cậu con, mà lúc này có thể lại có phản ứng do mang thai, nôn mửa buồn nôn, mất ngủ phù người, lúc nào cũng khó chịu không chịu nổi, mẹ mệt tới mức kiệt sự, vì vậy mới dần oán con, cảm thấy con tới không đúng lúc…”
Bà Bạch vẫn không hiểu được vì sao con dâu cả lại không thương con của mình, bây giờ thấy bà ta nói vậy, bà không khỏi mắng bà ta: “Là do tâm trạng của cô không tốt nên mới khiến cơ thể không thoải mái, cô không thương con phải chịu khổ cùng cô mà lại đi trách con, cô có đầu óc không vậy?”
Tần Chính Nhân gật đầu: “Mẹ mắng đúng, là con nghĩ sai, con không nên vì áp lực của mình mà tức giận với con gái, Du Du, mẹ xin lỗi con, con có thể tha thứ cho mẹ được không?”
Bạch Du nhìn mẹ mình, cô muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt mẹ.
Đáng tiếc cô thất bại rồi, mẹ cô có năng lực như vậy đó, nếu bà ta có suy nghĩ với ai thì bà ta có thể khiến người ta vui sướng, cho dù là ai cũng không thể biết bà ta có thật lòng không.
Giống như bây giờ, cô không thể đoán ra lời nói vừa rồi của mẹ mình có mấy phần thật lòng, mấy phần là giả.
Nhưng mà thật cũng được, mà giả cũng được, cô cảm thấy không cần thiết.
Cô không cần viên kẹo kia, cũng như cô không cần sự yêu thương của mẹ nữa.
Thấy Bạch Du không lên tiếng, Tần Chính Nhân vẫn không tức giận, bà ta dịu dàng nhìn cô và nói: “Mẹ biết tổn thương trong quá khứ không thể được xoa dịu bằng vài lời xin lỗi được, là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT