Hoắc Phong nói xong câu đó, cả hai người đều im lặng, bất chợt gió nổi lên, lá cây xào xạc vang lên xung quanh.
Sở Điềm lặng lẽ nắm chặt tay giấu dưới thân, cảm thấy lúng túng.
Ngay khi bầu không khí gần như trở nên ngượng ngùng tột độ, Sở Điềm đột ngột đưa tay vỗ mạnh vào đầu Hoắc Phong, thực ra không phải vỗ mà là tay cô lướt từ bên này sang bên kia, chỉ làm rối tóc anh.
“Lần sau mà nói đùa như thế, cẩn thận cái đầu chó của cậu đấy.”
Tóc rối loạn chắn hết tầm nhìn của anh, trông thật buồn cười, Sở Điềm tranh thủ lúc anh chưa kịp phản ứng, vỗ mông đứng dậy, nhận thấy đèn trong phòng trực đã sáng, cô vô thức thở phào nhẹ nhõm, quay lại nói với anh: “Mình về đây, cậu cũng về đi, hôm nay cảm ơn cậu.” Nói xong, không đợi anh trả lời, cũng không nhìn anh, cô chạy đến gõ cửa phòng ký túc xá.
Bà quản lý mở cửa rất nhanh, Sở Điềm vội vàng bước vào, tự mình đóng cửa lại.
Bà quản lý hỏi: “Sao giờ này mới về? Là phòng nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT