Khi Mạnh Vong Chu ôm cây chổi quanh quẩn ở cửa phòng sinh hoạt tới lần thứ ba, Thẩm Thiên Trản mới uống xong một bình trà hoa hồng.
Một bên cô vừa tiếc vì thiếu bánh quy sô cô la hạt phỉ nên buổi trà chiều quá mức nhạt nhẽo, một bên vừa quan sát Mạnh Vong Chu đang lắc lư ở cửa như du hồn, hỏi: “Ông chủ Mạnh mỗi ngày đều như vậy…. là dư thừa năng lượng dư dả thời gian quá hả?”
Quý Thanh Hòa nhìn theo tầm mắt của cô hướng về phía NPC sống động Mạnh Vong Chu vẫn luôn lặng lẽ quét ngoài cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên màn hình cảm ứng ghi chép: “Cửa hàng này quanh năm suốt tháng cũng không có mấy người khách đến, cậu ta như vậy là bình thường rồi.”
Thẩm Thiên Trản a một tiếng, mặc dù tò mò bình thường Mạnh Vong Chu dựa vào cái gì mà ăn cơm, cũng không hỏi nhiều nữa.
Chuyện cũ được đương sự chính miệng nói ra mới gọi là chuyện cũ, cô còn chưa được đồng ý đã tự tiện hỏi Quý Thanh Hòa, đó gọi là ngồi lê đôi mách.
Làm một người trong ngành sản xuất, Thẩm Thiên Trản không cho phép bản thân ở giai đoạn đầu hợp tác lưu lại cho bên ba ba đầu tư ấn tượng xấu vì những tin đồn rắc rối.
Đây là phẩm đức nghề nghiệp, cũng là tu dưỡng đạo đức!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT