Ân viện trưởng vừa nói ra lời này, mọi người nhất thời xôn xao, rất nhiều người cảm thấy Ân viện trưởng đây là trợn tròn mắt nói dối, chỉ là kiêng kị thân phận Ân viện trưởng, mọi người cũng không dám nói thẳng.
Tề Ninh lập tức ngạc nhiên, trong lòng có chút giật mình, thầm nghĩ lão già này làm sao biết bài thơ này không phải do mình làm?
Hắn biết thời đại này hoàn toàn khác với thời đại mà mình biết, trong thời đại lịch sử mình biết, không có sự tồn tại của thời đại này.
Như vậy, hai bài thơ mình vừa lấy ra từ trong đầu, đương nhiên cũng sẽ không tồn tại, nếu không với kiến thức của nhiều người đọc sách ở đây, nếu hai bài thơ này trước kia từng xuất hiện, lập tức có thể bị phát hiện, hơn nữa mấy vị giám khảo trên ghế giám khảo cũng không thể tán thưởng như thế.
Bất kể là Trác Thanh Dương hay là Viên Ninh Am, còn có đám người Trần Hi Thường, đó đều là những người uyên bác đương thời thông kim, ngay cả mấy người này cũng không có một chút phát hiện nào, chỉ có thể nói rõ những thi từ này quả thật không tồn tại.
Nhưng mà Ân viện trưởng của thư viện này bỗng nhiên nói ra lời kinh người, Tề Ninh đầu tiên là cả kinh, nhưng trong nháy mắt liền hiểu được vài phần, tỉnh táo lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play