Nhung Âm hơi sửng sốt, nghĩ thầm: Hoàng đế hư thật ra cũng không hư như vậy, rõ ràng cho rằng mình không hiểu tiếng người nhưng vẫn giải thích với mình a.
Tông Chính Tiêu thật ra vẫn luôn nghe được tiếng lòng của tiểu giao nhân: "..."
Bất ngờ có một loại cảm giác chột dạ áy náy hiện ra, nhưng rất nhanh cảm xúc hổ thẹn của y càng thêm mãnh liệt, vì Nhung Âm lại nghĩ: Quả nhiên không phải y cố ý không tạm biệt với mình, là do mình hiểu lầm y. Tối qua mình tức giận tới mức không có tâm trạng ăn cơm, còn cố ý ngủ xa y như vậy, đúng là ngốc nghếch mà. Cũng may y không biết chân tướng, nếu không khẳng định sẽ chê cười mình chết mất.
Tông Chính Tiêu kinh ngạc, hóa ra tiểu giao nhân không phải vì nhớ tới cô nương mà buồn bã không ăn cơm, mà do cậu đang giận dỗi chính y.
Được rồi, Tông Chính Tiêu thu hồi lại lời nói cậu rộng lượng của mình. Thật ra tiểu giao nhân vẫn có chút lòng dạ hẹp hòi, nhưng y thích cậu như thế.
Tâm tình áy náy bị một cảm xúc chua xót không rõ thay thế, biết tiểu giao nhân để ý tới mình, Tông Chính Tiêu rất là vui mừng.
Hiều lầm được giải quyết, hai người đều vô cùng vui sướng. Vì thế một người không cẩn thận đút nhiều, một cá không cẩn thận ăn nhiều.
Nhìn giao nhân ưỡn ưỡn cái bụng nhỏ, Tông Chính Tiêu thuần thục ôm cậu vào trong ngực, xoa xoa bụng tiêu thực cho cậu.
Nhung Âm dựa vào bả vai y, thoải mái nheo mắt, tâm tư lại bắt đầu lung lay.
Cậu nghĩ: Trong sách nói Tông Chính Tiêu chỉ làm hoàng đế năm năm đã chết bệnh, vậy bây giờ là mấy năm rồi? Hôm qua mình thấy Lục Nga, không biết chi tiết Tông Chính Tiêu cứu cô ấy có hay không? Lục Nga là một cô nướng trung quan ái quốc, không biết việc mình đến có thể giúp cô ấy tránh thoát khỏi vận mệnh kia không?
Nghe tiếng lòng của tiểu giao nhân, mặt ngoài Tông Chính Tiêu gợn sóng bất kinh, vẫn dịu dàng xoa bụng cho cậu nhưng thật ra trong lòng đã sớm nhấc lên sóng to biển động.
Trong sách nói? Tiểu giao nhân biết được thân phận với thọ mệnh của y từ một cuốn sách nào đó? Còn người tên Lục Nga kia, xem ra chính là cô nương là hôm qua tiểu giao nhân nghĩ tới, mà hình như bản thân y sẽ có chút giao thoa với cô nương này.
Theo lời của tiểu giao nhân, hình như đây đều là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Chẳng lẽ thứ cậu xem chính là tiên đoán thư? Hơn nữa nghe ngữ khí của cậu, hẳn là cậu tới bên cạnh y là ngoài ý muốn. Lúc trước cậu cũng từng nhắc qua bản thân không phải giao nhân, vậy cậu có thân phận gì, tới từ đâu?
Bí ẩn trên người tiểu giao nhân càng ngày càng nhiều, Tông Chính Tiêu chỉ có thể dựa vào bản thân lột từng sợi tơ ra, từng chút một tìm kiếm chân tướng ở chỗ sâu nhất.
Chờ Nhung Âm ngủ trưa, Tông Chính Tiêu đi tới thiên điện, bảo Tứ Hỉ tra xem hôm qua tiểu giao nhân đã gặp những người nào, gọi bọn họ tới đây.
Đây không phải việc gì khó, rất nhanh mấy cung nhân quét dọn hôm qua đã xuất hiện trước mặt Tông Chính Tiêu.
Các cung nhân nơm nớp lo sợ, không biết hoàng thượng gọi mình tới có chuyện gì, ai ai cũng cẩn thận hồi tưởng lại dạo này mình có nghe được bí mật nào không nên nghe không, sợ bị giết người diệt khẩu.
Lục Nga đứng trong đám người sắc mặt tái nhợt, không phải do sợ hoàng đế sẽ giết mình mà do đầu gối của nàng quá đau, không thể đứng được lâu.
Từ nhỏ Lục Nga đã có dung mạo xuất sắc, phụ thân luôn một lòng muốn nàng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, sau đó cả nhà đi theo gà chó lên trời.
Từ lúc tân triều được sơ kiến, trong hậu cung của hoàng đế vẫn chưa có một bóng người. Phụ thân nàng vốn định đưa nàng đi tuyển tú nhưng Tông Chính Tiêu đã ba năm chưa từng có tâm tư cưới thê sinh tử.
Mắt thấy nàng sắp qua mười sáu, phụ thân liền cắn răng đưa nàng vào cung làm cung nữ nhờ quan hệ, nghĩ ít nhiều gì cũng có thể thấy được hoàng đế một vài lần.
Chỉ tiếc quan hệ nhà nàng không đủ ngạnh, không chỉ không an bài được nàng hầu hạ bên cạnh hoàng đế mà chỉ thành cung nhân thô sử ở tầng chót, mỗi ngày đều phải làm những công việc dơ bẩn mệt mỏi nhất.
Tuy nhiên Lục Nga chưa từng cảm thấy khổ sở vì việc này, vì từ trước tới nay nàng không hề nghĩ tới việc làm cung phi.
Phụ thân chẳng qua chỉ là một tiểu quan thất phẩm nhưng lại nạp mấy tiểu thiếp vào phủ, đây là còn chưa tính mấy nhân tình không được đón qua cửa. Mấy phụ nhân cứ tranh giành qua lại, làm hậu viện chướng khí mù mịt.
Phụ thân rất hưởng thụ cảm giác các nữ nhân tranh giành tình cảm vì mình, mà Lục Nga chỉ cảm thấy thật khủng bố.
Hậu cung của hoàng đế ba ngàn giai lệ, nếu thật sự đấu đá lẫn nhau, trình độ tàn khốc khẳng định còn viễn siêu hơn bất kỳ trạch đấu nào mà nàng đã từng thấy.