Sinh ý làm giấy ở toàn bộ Đại Thịnh, cơ bản đều đã bị Thôi gia ở kinh thành nằm trong lòng bàn tay.
Một phần giấy Thôi gia làm ra sẽ được đưa tới cung, tự xưng là cống giấy. Đa phần sản nghiệp có liên quan tới giấy đều bị lũng đoạn như in ấn hay bút mực.
Bây giờ khoa cử thịnh hành, nhưng giấy và bút mực lại quá sang quý, khiến hàn môn khó ra quý tử, đây vốn là việc làm Tông Chính Tiêu cảm thấy đau đầu.
Lần này vì chuyện của Cảnh Vương mà Tông Chính Tiêu với thế gia lại lần nữa nổi chiến hỏa. Thế gia có vài nhân vật trọng yếu đã bị y mượn cơ hội trừng trị một phen, vì tức giận nên bọn hắn đã suy nghĩ ra một chủ ý, chính là định tăng giá giấy lên.
Giấy quý, thư tịch cũng sẽ quý theo.
Chương Đại Huy đã nghe ngóng, bọn hắn chuẩn bị tăng thêm ba văn tiền. Nghe thì không nhiều lắm nhưng người đọc sách dùng rất rất nhiều giấy, một tờ thêm ba văn, mười tờ thêm ba miếng đậu phụ phơi khô, giá này chính là cướp.
Hơn nữa dựa theo tác phong xưa giờ của các thế gia, đến lúc đó khẳng định sẽ còn làm thêm chuyện xấu như thả tiếng gió nói giảm sản lượng giấy, khiến giá cả ào ào lên cao.
Việc này không khác gì là lấy mạng của các thư sinh.
Tông Chính Tiêu nhìn trúng thư sinh hàn môn, các thế gia cũng vậy, đang trắng trợn uy hiếp trả thù y.
Báo cáo xong, Chương Đại Huy khó nén nổi nôn nóng, lại nhìn Tông Chính Tiêu, thấy y không chỉ tức giận mà còn lộ ra biểu tình suy tư gì đó. Thái độ khác thường của y khiến hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng lại không dám dò hỏi, chỉ có thể thành thật đứng chờ y phân phó.
Mà giờ phút này, Tông Chính Tiêu đang nghĩ nếu mình có thể tạo ra giấy là sẽ nhẹ nhàng giải quyết được vấn đề này, vừa lúc mình có nuôi một tiểu giao nhân hình như biết cách làm, như bây giờ đối phương đang nghĩ tới cô nướng!
Từ một tháng trước, khi phát hiện trên người Nhung Âm có chỗ khả nghi, Tông Chính Tiêu đã thường xuyên tự hỏi rốt cuộc tiểu giao nhân của mình có bí mật gì, làm như nào mới có thể khiến cậu tự nguyện nói những bí mật đó cho mình.
Tuy nhiên y quá bận đối phó với các thế gia, lại vẫn luôn muốn tìm biện pháp ổn thỏa nhất để khai quật bí mật, cũng không muốn làm thương tổn tiểu giao nhân nên cứ chờ mãi chờ mãi, kết quả chờ tới được lúc trong lòng cậu có luôn người khác...
Dừng!
Tông Chính Tiêu vội vàng dừng suy nghĩ miên man. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất là giải quyết mối phiền toái thế gia tạo cho y. Tiểu giao nhân nghĩ tới cô nương là một chuyện, có thể tạm thời đặt qua một bên.
"Ngươi về trước đi, trẫm muốn ngẫm lại." Tông Chính Tiêu xoa xoa giữa mày, nói.
Chương Đại Huy cũng hiểu vấn đề này không dễ giải quyết, lập tức mang tâm sự nặng nề ra khỏi cung.
Hắn rời đi, Tông Chính Tiêu lại không đi tìm Nhung Âm trước mà ở thiên điện chờ tới đêm khuya, đại khái nghĩ lúc này hẳn là cậu đã ngủ mới đứng dậy quay về.
Thái giám tận chức tận trách báo cáo lại toàn bộ mọi chuyện trong khoảng thời gian hoàng thượng không ở.
Nghe thấy tiểu giao nhân không ăn một ngụm đồ ăn nào lúc thấy mình rời đi, ngược lại còn uể oải trốn ở trong nước, tâm trạng của Tông Chính Tiêu trở nên phức tạp tới cực điểm.
Chẳng lẽ đây chính là bệnh tương tư trong truyền thuyết sao? Tiểu giao nhân cư nhiên lại nghĩ tới cô nương kia tới mức cơm cũng ăn không vô. Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể làm tiểu giao nhân nhớ nhung như vậy chứ?
Tông Chính Tiêu đi vào trong điện, phát hiện tiểu giao nhân không ngủ ở sườn dốc, ngược lại lại rúc ở một góc cách y rất xa, đã ngủ rồi.
Nhìn chằm chằm cậu một lát, Tông Chính Tiêu cũng không mạnh mẽ kêu người trở về, mặt vô biểu tình nằm xuống giường.
Không có mùi thơm của giao nhân trấn an, hiển nhiên, y lại mất ngủ.
Nhung Âm ngủ say không biết Tông Chính Tiêu đã trằn trọc suốt cả đêm, cậu còn đang trải qua một nỗi khiếp sợ làm cậu phải há hốc cả mồm. Vì ở trong mơ, rốt cuộc cậu cũng nhớ ra "Lục Nga" là ai rồi!
Lúc học cấp ba, có một nữ sinh ngồi cùng bàn với cậu rất thích mua tiểu thuyết, một lần mua có thể mua hai ba bốn quyển. Cậu đã nhường chút không gian để sách cho đối phương nên quan hệ giữa cả hai không tồi.
Một lần thi xong, Nhung Âm cảm thấy có hơi nhàm chán nên đã mượn cô nàng một cuốn tiểu thuyết đọc chơi, mà Lục Nga chính là một nhân vật vô cùng xuất sắc trong đó.
Nội dung chuyện đại khái là truyền kỳ về hoàng đế Tông Chính Kỳ của Đại Thịnh, cùng câu chuyện tình yêu khúc chiết với công chúa tiền triều - hoàng hậu Tô Uyển Nhi.
Tông Chính Kỳ là hoàng đế đệ nhị của Đại Thịnh, đế vương đời trước là tiểu thúc của hắn, cũng là hoàng đế Tông Chính Tiêu khai quốc.
Trong sách có nói mới trị vì năm năm, hoàng đế Tông Chính Tiêu đã bị bệnh cấp tính chết đột ngột. Bá tánh có người khen có người chê, có người nói y đã miễn trừ ba năm thuế, khai ân mở khoa cử, trọng dụng sĩ tử hàn môn, là một minh quân vì nước vì dân.
Đồng thời cũng có người nói y bạo ngược vô đạo, bị mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng dẫn tới tính tình cuồng bạo, không chịu nghe lời khuyên. Không chỉ không nạp phi tử vì hoàng thất khai chi tán diệp mà còn tàn sát vô số trung lương, là một bạo quân hàng thật giá thật.
Nhưng vô luận người đời đánh giá Tông Chính Tiêu như thế nào, đối với Tông Chính Kỳ mà nói, hắn thực lòng cảm tạ tiểu thúc thúc này của mình.
Vì Tông Chính Tiêu không có con nối dõi nên thân là chất tử, hắn mới có thể nhẹ nhàng ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Thời điểm Tông Chính Tiêu tại vị đã mạnh mẽ chèn ép thế gia, tăng mạnh hoàng quyền, để hắn có thể ngồi ở vị trí này càng thêm thoải mái.
Ấn theo lẽ thường thì Tông Chính Kỳ chỉ cần không tìm đường chết, muốn giữ cái ghế này là hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng nếu hắn không tìm đường chết, vậy sẽ chẳng có cuốn tiểu thuyết này.
Tông Chính Kỳ từ khi còn là thế tử đã quen biết rồi yêu đương với Tô Uyển Nhi, đã ước định nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Sau khi hắn đăng cơ, càng không màng đủ loại khuyên can, lập Tô Uyển Nhi có gia thế bình thường làm hoàng hậu, còn tập trung toàn bộ sự sủng ái lên người nàng ta.
Tuy nhiên chờ tới khi Tô Uyển Nhi sinh hạ hoàng tử cho Tông Chính Kỳ, phụ mẫu của nàng ta bỗng nhiên lại nói hóa ra họ không phải thân phụ mẫu của nàng ta, thân phận của nàng thật ra là công chúa tiền triều.
Tiền triều đã bị Tông Chính gia tiêu diệt, cho nên giữa Tô Uyển Nhi với Tông Chính Kỳ vốn đã có huyết hải thâm thù, nhưng cố tình hai người lại ở bên nhau.
Dưỡng phụ mẫu một lòng muốn phục hồi tiền triều nên họ mới cố ý sắp xếp để Tô Uyển Nhi gặp được Tông Chính Kỳ rồi yêu nhau. Vì muốn dẫm lên Tông Chính Kỳ để bước lên địa vị cao hơn, thuận tiện thực hiện kế hoạch của chính mình.
Biết được chân tướng, mối quan hệ giữa Tô Uyển Nhi với trượng phu của mình lắc lư không vững. Dưỡng phụ mẫu còn bí mật liên hợp với các thế gia cực kỳ hận hoàng quyền, liên tục làm ra những tội ác tày trời.
Đảo loạn triều cương không nói, bọn hắn còn đánh cờ hiệu Tô Uyển Nhi muốn duy trì tiền triều để xây dựng đội quân tạo phản, làm bá tánh khắp nơi gặp tai họa.
Các quốc gia khác vốn đã mơ ước thổ địa dồi dào của Đại Thịnh, thấy Đại Thịnh bên trong loạn lạc, cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không ngừng tấn công biên quan Đại Thịnh.
Trung Nguyên vừa mới hòa bình mấy năm lại loạn hết cả lên.
Nếu không phải năm đó đa phần nhóm công thần đi theo Tông Chính gia đánh thiên hạ vẫn còn sống, hơn nữa đều trung thành tận tâm, liều mạng bảo vệ biên quan Đại Thịnh, tiêu diệt phản quan thì chỉ sợ Đại Thịnh đã sớm diệt vong.
Bên ngoài chiến hóa bay tán loạn, Tông Chính Kỳ lại đang cùng Tô Uyển Nhi ở hoàng cung diễn trò "rốt cuộc ngươi có yêu ta không", "ngươi dám dẫn hài tử chạy, ta liền đánh gãy chân ngươi", "ta không thèm đế ý thiên hạ, chỉ để ý ngươi" rợn hết cả tóc gáy.