Phải biết rằng hiện tại, kĩ thuật làm giấy đều được các thế gia nắm giữ trong tay. Đây chính là thứ mỗi ngày có thể hốt bạc, các thế gia đều coi nó còn quan trọng hơn cả tròng mắt, tới cả Tông Chính Tiêu cũng khó có được. 

Nhưng tiểu giao nhân sống ở trong biển này, cư nhiên lại biết cách làm ra giấy? 

Tông Chính Tiêu không khỏi hoài nghi, tiểu giao nhân này thật sự tới từ biển rộng sao? 

Động tác của Tông Chính Tiêu quá dễ thấy, Nhung Âm rất khó để không chú ý tới. Thấy y vẫn không nhúc nhích, cậu tò mò hô: "A?" 

Cậu vừa mở miệng, Tông Chính Tiêu đột nhiên quay dầu, dùng ánh mắt thầm trầm nhìn mình như đang có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với cậu. Sau khi do dự một lúc, y lại chỉ hỏi một câu: "Sao thế?" 

Nhung Âm tưởng bản thân đã quấy rầy Tông Chính Tiêu luyện tự làm y không vui nên vội vàng rũ mắt xuống, không dám đối diện với y. 

Tông Chính Tiêu hít sâu một hơi, cực lực áp chế cỗ xúc động muốn truy vấn chân tướng. Lý trí nói cho y biết, vẫn chưa tới lúc. 

Tông Chính Tiêu không còn tâm tình luyện tự, để cung nhân thu dọn, bản thân thì lôi kéo Nhung Âm tới chậu nước rửa tay. 

Thấy động tác dịu dàng của y, không có dấu hiệu phát hỏa, lúc này Nhung Âm mới an tâm. 

Thời gian kế tiếp, Tông Chính Tiêu không xử lý chính vụ nữa. Y cởi y phục, cùng Nhung Âm ngâm mình ở trong nước, dựa lưng vào cạnh hồ, lẳng lặng nhìn mặt nước, không biết đang suy nghĩ cái gì. 

Trạng thái này của Tông Chính Tiêu thật sự không thích hợp, Nhung Âm tình nguyện để y ra vẻ bắt nạt chính mình cũng không thấy y như vậy. Giống như có một sợi lông cứ cào cào vào lòng cậu, không lý do làm cậu hoảng loạn. 

Để hòa hoãn bầu không khí trầm trọng, Nhung Âm ho nhẹ một tiếng, sau đó sâu kín cất tiếng ca. 

Giao nhân có giọng hát trời cho, tiếng nói dễ nghe tới mức nào thì không cần nhiều lời. Hơn nữa Nhung Âm còn hát bài hát có giai điệu thư giãn, như gió nhẹ thổi qua lá cây, lại như bông hoa tuyết yên lặng rơi xuống, có thể dọn sạch mọi hơi thở dơ bẩn trên thế gian. 

Để không làm mình bại lộ, Nhung Âm còn chọn một bài tiếng Anh. Đầu tiên cậu nhỏ giọng hát, thấy Tông Chính Tiêu nhìn về phía mình, cũng không ngăn cản mới dần dần phóng to âm lượng. 

Trong tiếng ca của Nhung Âm, ánh mắt trầm trọng của Tông Chính Tiêu chậm rãi thả lỏng, cơ thể cứng đờ cũng dần mềm xuống. Những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng, dường như ở thời khắc này cũng biến mất. 

Từ khi Tông Chính Tiêu tiến vào bồn tắm, Tứ Hỉ cùng mấy cung nhân khác đã lui ra bên ngoài. Tiếng ca của Nhung Âm rất có lực xuyên thấu, bọn họ ở bên ngoài cũng nghe được vô cùng rõ ràng. 

Tứ Hỉ hoảng hốt, giống như đang được về quê hương. Khi đó còn chưa có nạn đói, hắn cũng không bị bắt tiến cung chỉ vì mấy lượng bạc, vẫn cùng phụ mẫu huynh muội hàng ngày sống cuộc sống trồng trọt bình đạm. 

Qua hồi lâu, Tứ Hỉ mới hồi thần từ hồi ức, quay đầu nhìn thoáng qua cửa điện, nhịn không được cảm thán: Giao nhân, quả nhiên là trân bảo thế gian. 

Một khúc nhạc đã hết, trong điện lại khôi phục sự tĩnh lặng. 

Nhung Âm thở ra một hơi. Chưa đợi cậu phản ứng, Tông Chính Tiêu đã vươn một tay túm cậu vào trong ngực. 

Nhung Âm không dự đoán được hành động này của Tông Chính Tiêu, theo bản năng vặn vẹo một cái, kết quả lại bị y ôm chặt hơn nữa. 

"Đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút thôi." Tông Chính Tiêu lên tiếng. 

Lúc này Nhung Âm mới an tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn Tông Chính Tiêu, đôi mắt lam sắc đầy sự vô tội. 

Tông Chính Tiêu vươn tay khẽ vuốt gương mặt cậu, lòng bàn tay ấm áp thong thả vuốt ve chỗ vảy cá trong suốt ở trên da. 

Nhung Âm không hiểu y đang làm gì, nhưng thấy trong mắt y chỉ có nghiên cứu tìm tòi, không có ác ý gì khác mới ngoan ngoãn phối hợp. 

Qua một hồi lâu, Tông Chính Tiêu mới nói: "Đúng là giao nhân." Nhưng vì sao trên người lại cố tình có nhiều chỗ không thích hợp như thế? 

Nhung Âm chớp chớp mắt, phun tào: Hoàng đế hư điên rồi à? 

Nghe tiếng lòng của cậu, Tông Chính Tiêu khẽ cười, thuận tay véo má cậu một cái: "Vẫn mềm mại như vậy." 

Nhung Âm trừng y: Trước đó trải chăn lâu như vậy, quả nhiên là vì cái này! 

Bỗng nhiên một mưu kế hiện ra trong lòng Nhung Âm, cậu bám vào đầu vai Tông Chính Tiêu, nhảy dựng lên cắn mặt y một ngụm. Lúc đối phương chưa hoàn hồn, y lại quay người ẩn vào trong nước. 

Tốc độ của Nhung Âm quá nhanh, chờ tới khi Tông Chính Tiêu hồi phục tinh thần, cậu đã bơi một khoảng xa rồi. Y duy trì tư thế ôm ấp cậu, thân thể vẫn chưa thích ứng được nỗi mất mát lạnh lẽo kia, gương mặt đã truyền tới một cơn đau nhói rất nhỏ, như là tiểu giao nhân vừa để lại đánh dấu. 

Hàm răng của giao nhân rất bén, nếu thật sự dùng toàn lực, muốn xé rớt một miếng thịt trên mặt Tông Chính Tiêu cũng không phải là vấn đề. Nhưng Nhung Âm chỉ muốn trả thù vụ y niết mặt cậu nên chỉ dùng nửa phần sức lực, để lại một dấu răng phiếm hồng. 

Tông Chính Tiêu còn nghe được tiếng lòng của cậu: Cho ngươ nếm thử sự đau khổ nè! Xem ngươi sau này còn dám niết mặt ta nữa không! 

Tông Chính Tiêu duỗi tay sờ sờ vị trí dấu răng, khóe môi không tự giác giương lên. Quả nhiên là giao nhân ngốc nghếch. Đối với loại người đã từng lên chiến trường như y, trải qua vài lần nguy cơ cửu tử nhất sinh, chút con cỏn này tính là đau khổ gì chứ? 

Nuôi mèo nuôi chó còn có khả năng bị cào thương, huống chi là một giao nhân hiếm có. Nếu hạ quyết tâm nuôi cậu, tự nhiên cũng phải bao dung chút tính tình nhỏ của cậu. Huống hồ sự trả thù này, nào được coi là trả thù, nói là làm nũng thì đúng hơn. 

Nhung Âm trốn ở trong nước vốn tưởng rằng Tông Chính Tiêu ít nhất sẽ nổi giận một chút, kết quả chỉ thấy người ta căn bản chẳng thèm để ý chút vết thương trên má, chỉ nhàn nhã ngâm mình. 

Thấy cậu trồi lên, y chỉ vẫy tay nói: "Lại đây. Ta cũng chưa nói gì, chính ngươi đã chạy trước." 

Nhung Âm cảnh giác không nhúc nhích, Tông Chính Tiêu liền nói: "Tối nay cho ngươi thêm một con cá." 

Chỉ khi nào tâm trạng của Tông Chính Tiêu cực tốt mới cho cậu thêm cơm, thế nên Nhung Âm thật sự tin rằng đối phương không tức giận, lập tức vui sướng bơi qua. Lúc y sờ đầu mình, cậu còn chủ động cọ cọ lòng bàn tay y. 

Nhung Âm: Sờ xong, nhất định phải cho ta thêm cá nha~ 

Tông Chính Tiêu bất đắc dĩ cười cười. Một con cá có thể hống tiểu giao nhân, còn may là chính mình nuôi, nếu như rơi vào tay kẻ nào dụng tâm kín đáo, còn không biết cậu sẽ bị khinh nhục tới cỡ nào. 

Mỹ mạo của giao nhân đã thắng đa số nhân loại trên thế gian, mấy đại tộc thế gia càng không thiếu người thích loại hình nam tử mỹ mạo, thủ đoạn dùng trên người mỹ nhân cũng thiên kỳ bách quái. Tiểu giao nhân tâm tư đơn thuần như này sao có thể chịu đựng được những kẻ đó chứ? 

Nuôi càng lâu, Tông Chính Tiêu càng cảm thấy tiểu giao nhân nhỏ yếu bất lực đáng thương, hoàn toàn quên mất ban đầu Nhung Âm đã từng mắng chửi mình. 

Tính cách của Nhung Âm chính là gặp mạnh biến mạnh. Tuy Tông Chính Tiêu ngẫu nhiên sẽ trêu đùa cậu nhưng vẫn chưa từng chân chính thương tổn cậu. Để an ổn sống quá một năm, cậu cũng mừng rỡ khoe mẽ ở trước mặt y. 

Nếu đổi lại là một người lòng mang ý xấu, cho dù có phải liều mạng, cậu cũng không cần một năm tuổi thọ này, nhất định phải lôi kẻ đó cùng nhau xuống địa ngục. 

Cuộc sống bình đạm hạnh phúc lại vượt qua một tháng, một ngày này bên kinh thành bỗng thu được một tin tức, Cảnh Vương mang binh diệt phỉ bất hạnh trúng mai phục, bị trọng thương. Tuy may mắn còn sống nhưng đã mất đi một cánh tay, sau này chỉ có thể thành kẻ tàn phế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play