Con sông nhân tạo hơn một trăm dặm, các nơi đào cùng một lúc, một ngày có thể đào được mấy dặm, may mắn là người nhiều.
Thẩm Hi Hòa quấn khăn vải xung quanh tay, lại đưa kim sang dược cho Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn, “Bôi một chút đi.”
 “Huynh đúng là mang theo không ít đồ đấy,nhưng mà sốt thịt bò đã hết rồi, sau này phải làm sao bây giờ.”
Thẩm Hi Hòa ngẩn ra một chút, sốt thịt bò chỉ dư lại bình gốm, hắn mang theo sáu vại, tính thêm thời gian đi đường, thì tổng cộng đã qua hai mươi sáu ngày rồi, Chu Mục Chi, còn có các đồng liêu khác, một vại cũng không còn nữa.
Ăn với màn thầu hoặc là trộn với cơm, phải nói là ăn rất ngon, nhưng mà đã hết rồi.
Khắp nơi đều là tình hình tai nạn, bọn họ làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn cá ăn thịt được chứ.
Thẩm Hi Hòa: “Vậy thì ăn màn thầu không đi, còn có rất nhiều người đến cơm cũng không ăn được nữa đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play