Đây là lần đầu tiên Lưu Niệm Từ nhìn thấy Cố Tiêu, nàng ta lúc nào cũng nghe thấy cha mình nói, Cố cô nương có tay nghề khéo léo và tinh xảo, đi xa ngàn dặm tới tỉnh thành để chăm lo cho biểu huynh đang đọc sách.
Còn kinh doanh quán ăn nữa, có cô nương nhà ai mà lợi hại được như vậy chứ.
Lỗ tai của Lưu Niệm Từ nghe nhiều tới nỗi mọc kén luôn rồi, nhưng mà cha nàng ta chưa từng nói Cố Tiêu đen như vậy.
Cũng đúng, chỉ lo thưởng thức tay nghề, ai mà quan tâm đến khuôn mặt chứ, nếu như cha nàng nói Cố Tiêu lớn lên đẹp thì không chừng Lưu Niệm Từ sẽ cho rằng nàng ấy là dựa vào khuôn mặt, sử dụng chút thủ đoạn mê hoặc người khác nữa đấy.
Lưu Niệm Từ bước lên chào hỏi, ông chủ Lưu giới thiệu: “Đây là tiểu nữ Niệm Từ, trước đây chỉ lo vẽ tranh, sau đó thì nhìn thấy hoa văn đẹp, khó khăn lắm mới tới lò sứ được mấy ngày.”
Lưu Niệm Từ: “Con đã tới đây cả nửa tháng nay rồi, gì mà mới mấy ngày chứ. Gặp qua Cố cô nương, ta vẫn luôn nghe phụ thân nhắc tới cô.”
Cố Tiêu mỉm cười, gật đầu chào lại, “Lưu cô nương cũng thích đồ sứ sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT