Côn Luân chiếm một khu vực rộng lớn với hàng trăm đỉnh núi nối liền nhau, mấy chục nghìn đệ tử Côn Luân đều sống tập trung ở đây, phong cao nhất là Tư Khuê Phong, chính là nơi Tư Hằng tôn giả sinh sống.
Trên đỉnh Tư Khuê Phong quanh năm bị băng tuyết bao phủ, nhìn về phía đó chỉ thấy một màu trắng xóa. Băng tuyết ở đây không phải là băng tuyết bình thường, sự lạnh lẽo xâm nhập vào trong cơ thể, cho dù là người có tu vi cao cũng không dám ở chỗ này lâu.
Vậy mà Tư Hằng tôn giả hàng năm đều ở trên đỉnh phong, ngay cả hai đồ đệ của hắn cũng không dám đi làm phiền.
Ý thức Tư Hằng lay động, hắn tỉnh lại sau khi tĩnh toạ, trong nháy mắt thân hình xuất hiện ở một căn phòng khác.
Căn phòng này không lớn, nhưng cả căn phòng đều treo phù chú chứa đầy linh khí. Trên mặt đất cũng vẽ đầy những trận pháp to nhỏ khác nhau, những khối đá linh thạch cực phẩm được đặt ở các vị trí một cách có trật tự, ở giữa trận pháp là một quan tài làm bằng ngọc thạch. Mỹ nhân nằm trong quan tài suốt hai trăm năm không còn thấy nữa, giờ đây chỉ còn lại một bộ xương trắng bọc trong bộ váy đỏ.
Tư Hằng im lặng nhìn chằm chằm bộ xương một lúc, khẽ thở dài, người này vẫn không an phận như trước, vốn dĩ phải cần 100 năm nữa, vậy mà hiện tại nàng đã ra ngoài rồi, cũng không biết đầu thai ở nơi nào, gia đình nàng có đối xử tốt với nàng hay không, có xuất hiện nguy hiểm nào đó không.
Cuối cũng vẫn là không an tâm, Tư Hằng bay ra khỏi Côn Luân.
Dưới Tư Khuê Phong, đại đệ tử Nguyên Sầm của Tư Hằng ngẩng đầu nhìn trời: “Sư phụ đã rời khỏi Côn Luân.”
Diễn Văn ở bên cạnh đang lau kiếm dừng lại, nói: "Đã gần hai trăm năm sư phụ không rời khỏi Tư Khuê Phong rồi."
“Có lẽ có chuyện quan trọng.”
Diễn Văn buông kiếm xuống, đôi khi hắn ta tự hỏi, có phải sư phụ đã quên mất rằng mình có đồ đệ rồi hay không? Hơn hai trăm năm này, đều là đại sư huynh chiếu cố hắn ta, dạy hắn ta tu luyện cũng chính là sư huynh, nếu có vấn đề gì thì cũng là sư huynh giải quyết hộ, từ trước đến nay sư phụ toàn nuôi thả.
Hắn ta cụp mắt xuống, hàng lông mi phủ lên khuôn mặt anh tuấn.
Nguyên Sầm vỗ vai sư đệ, sư phụ của bọn họ lạnh lùng cao thượng, vô tình vô dục, một lòng tu tiên, sợ rằng trên thế gian này không có ai hay chuyện gì có thể khiến sư phụ quan tâm để ý.
——
Phong Tư Lạc dán râu quai nón lên mặt, làn da cũng được bôi vừa đen vừa thô ráp, mặc một chiếc áo choàng đen có thể ngăn chặn thần thức, sải bước trên đường, nhìn bề ngoài mọi người chỉ nghĩ đó là một người thô lỗ có hơi lùn, không ai có thể ngờ được đó thực ra là một tiểu cô nương mỏng manh.
Nàng đã rời khỏi Phong gia được một tháng, có vài lần bắt gặp những người đang tìm kiếm mình, những người tìm nàng không chỉ có Phong gia mà còn có một số người không rõ danh tính khác, khiến nàng càng phải cẩn thận hơn.
Nhưng cũng may mắn, nàng cải trang bằng kỹ thuật hoá trang hiện đại rất hiệu quả, cộng với áo choàng ngăn chặn thần thức. Những người đó nhìn thấy nàng trông giống một kẻ thô lỗ liền phớt lờ đi qua.
Hiện tại nàng đang đi về phía trung tâm thành Triều Châu, Thần Hi giới là một khu vực rộng lớn, tổng cộng có 13 châu. Mỗi châu đều rất rộng lớn, bao gồm vô số thành trì. Nhưng chỉ có trung tâm thành trì mới có truyền tống trận, có thể đến các trung tâm thành trì của các châu khác.
Vài tháng nữa các đại môn phái tu tiên sẽ bắt đầu thu nhận đệ tử, 5 năm tổ chức một lần, nàng phải chạy đến Triều thành để nghe ngóng tin tức chi tiết về các đại môn phái tu tiên, sau đó mới quyết định gia nhập môn phái nào.
Nhân tiện, nàng cũng muốn nghe ngóng kết cục thân thể trước kia* của mình.
(*) Là thân thể hai trăm năm trước của Tư Lạc.
"A..." Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, thân dưới đầy máu, trong lòng ôm một đứa bé, sau khi kêu lên một tiếng liền ngất đi.
Có vài nam nhân cầm dao vây quanh người phụ nữ, trong đó có một người đang cúi xuống giật túi đồ với đứa trẻ từ tay người phụ nữ đang mang thai.
"Thật ngang ngược." Phong Tư Lạc vung tay, một cơn gió mạnh thổi đến, nam nhân đang cong eo lập tức bay ra ngoài, ngã xuống đất hồi lâu cũng không đứng dậy nổi.
Những nam nhân khác đều rất kinh ngạc, bọn họ đều là người bình thường. Trong mắt họ, những người tu tiên giống như tiên nhân vậy, sau khi bị Phong Tư Lạc đánh cho tơi bời liền chạy mất hút.
Người phụ nữ trên mặt đất vẫn đang hôn mê, phần thân dưới vẫn đang chảy máu, có vẻ như vừa mới sinh con, Phong Tư Lạc truyền cho nàng ấy một ít linh khí, ngồi bên cạnh chờ nàng ấy tỉnh lại.
Đứa bé kêu lên một tiếng rất nhỏ, nghe rất yếu ớt. Đứa bé vừa mới sinh trông không đẹp chút nào, mặt thì nhăn nhúm, mắt nhắm nghiền, miệng hơi hé mở để khóc, chắc là cảm thấy không được thoải mái.
Phong Tư Lạc chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ, nàng vụng về bế đứa bé lên, truyền cho nó một chút linh khí.
Đứa bé dừng lại vài giây rồi lại bắt đầu khóc, âm thanh to hơn vừa nãy một chút, không biết là do đói hay là không thoải mái.
Phong Tư Lạc có chút bất lực, dỗ được một lúc cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể ngơ ngác ôm đứa bé. ( truyện trên app T•Y•T )
Lúc này, một đôi tay đột nhiên vươn ra, nhẹ nhàng trực tiếp bế đứa bé đi.
Phong Tư Lạc lập tức đổ mồ hôi lạnh ngay tại chỗ, nếu người này vừa định giết nàng, sợ rằng nàng chết cũng không biết vì sao mình lại chết.
Nàng nhìn chủ nhân của bàn tay đó, lập tức ngơ ngác.
Nam nhân này rất đẹp trai, mặc đồ màu đỏ, lông mày lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân toát ra khí tức người lạ chớ lại gần.
Trước kia nàng cũng rất thích mặc đồ màu đỏ nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy một người mặc đồ màu đỏ mà lại lạnh lùng, cấm dục như vậy.
Rõ ràng đây là một người tu tiên rất cường đại, trên người của người này toát ra một loại áp lực mờ ảo như muốn đè nàng xuống. Có điều, loại áp lực này lại rất chu đáo tránh đứa bé trong lòng, nếu không thì chắc chắn đứa bé sẽ không chịu nổi.
"Tiền bối là?"
Hồng y nam tử không để ý đến Phong Tư Lạc, giống như nàng không hề tồn tại vậy.
Tư thế hắn bế đứa bé vừa tiêu chuẩn nhưng cũng có chút cứng ngắc, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve đứa bé qua lớp tã lót, cúi đầu chăm chú nhìn đứa bé, đôi môi mím chặt hiện lên một nụ cười, nụ cười có chút dịu dàng, cưng chiều.
Đối mặt với đứa bé nhăn nheo này, ánh mắt dịu dàng của hắn như thể đang nhìn một báu vật.
Đứa bé đang khóc đột nhiên ngừng khóc.
Đây là cha của đứa bé?
Phong Tư Lạc nhìn người phụ nữ trung niên trông bình thường đang nằm trên mặt đất, rồi nhìn nam nhân trẻ tuổi dung mạo anh tuấn khí chất phi phàm này, cảm thấy không hòa hợp với nhau lắm, hoàn toàn không thể tượng tượng ra được hai người này là một đôi.
Trong tay nam nhân xuất hiện một tấm Giao Tiêu. Hắn nhẹ nhàng lấy Giao Tiêu bọc lấy đứa bé. Dưới ánh mặt trời, Giao Tiêu tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, vừa đẹp vừa trân quý, toát ra hơi thở của linh thạch cực phẩm.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Phong Tư Lạc che tim, tên phá của này ở đâu ra vậy, lại dùng Giao Tiêu như tấm vải bình thường.
Đây chính là Giao Tiêu vô giá đó! Giao nhân rất hung dữ, lại sống ở vùng biển sâu, Giao Tiêu cực kỳ quý hiếm, rất khó có được, người khác toàn dùng để chế tạo pháp y, người này lại...
Đây tuyệt đối là cha đứa bé, không phải cha ruột sao có thể làm đến mức này chứ!
Đúng lúc nàng đang suy nghĩ, người phụ nữ bên cạnh liền tỉnh dậy, hoảng sợ nói: "Các người là ai? Cầu xin mấy người trả con lại cho tôi."
Phong Tư Lạc: ? ? ?
Nàng ngơ ngác nhìn nam nhân giống như cha ruột của đứa bé, rồi lại nhìn người phụ nữ trung niên chắc chắn là mẫu thân ruột của đứa bé, hai người này không quen biết nhau?
Kịch bản này có gì đó sai sai thì phải?