Tôn Tuyết Liễu không mấy bận tâm. Tống Trí Khải đã điều tra rất kỹ, cô gái Cổ Sơ Tình đó chỉ là một cô gái nhà quê sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn, gia cảnh rất nghèo, đến học phí cũng phải tự mình làm thêm để kiếm tiền. Hai mươi năm qua, cô chỉ mới rời khỏi Phú Tân một lần, lý lịch của cô đơn giản đến mức không thể nào đơn giản hơn.
Tôn Quốc Hoa nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nhà họ Cổ là gia tộc chuyên trừ tà. Con lớn lên ở nước ngoài, chắc cũng biết về mục sư nước ngoài rồi đúng không, nhà họ Cổ từ xưa đến nay chính là loại gia tộc như vậy.”
Trong mắt Tôn Tuyết Liễu hiện lên vẻ ngỡ ngàng, sau đó cô bật cười: “Cha à, là người nắm quyền nhà họ Tôn, thế mà cũng tin vào mấy chuyện này sao?”
Ông ta vì muốn cô ta dừng tay mà lại bịa ra lý do như vậy… thật mỉa mai, qua bao nhiêu năm, giờ lương tâm ông ta lại cắn rứt, nhớ đến họ là người thân không thể gây tổn hại.
“Tin hay không tùy con, nhưng Tiểu Tùng không thể tiếp tục ở lại đây.” Trong mắt Tôn Quốc Hoa thoáng qua vẻ tức giận. Đứa con gái này quá ích kỷ, hơn nữa vì sự tồn tại của Phạm Minh Kiệt mà đã mất đi tình cảm với ông ta.
Cô ta đã quá thuận buồm xuôi gió, đến mức không biết rằng ngoài trời còn có trời cao hơn, ngoài người giỏi còn có người tài, dính vào những người không nên dây vào thì chẳng biết mình sẽ chết thế nào.
Đã không nghe lời ông ta, vậy thì cứ để cô ta gặp phải cú ngã đau đớn. Chỉ có thua thiệt mới biết giá trị của người cha này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play