Ánh trăng mờ ảo soi qua tán cây, ánh đèn lồng le lói từ cung tường u ám. Cung nhân phía trước cầm đèn dẫn đường, từng bước đưa các chủ tử trở về cung.
Khi về đến Trường Xuân Hiên, Cố Hàm đã hoàn toàn kiệt sức. Cả một đêm dài, toàn thân nàng luôn căng thẳng, không dám thả lỏng dù chỉ một khắc. Nàng ngồi lặng trước cửa sổ, nhìn xuyên qua tấm rèm mỏng ra ngoài điện, nhưng chẳng biết ánh mắt nên dừng lại nơi nào.
Nàng ngẩn ngơ, trong lòng có chút may mắn. May mắn vì đêm nay Thánh thượng bị Thục phi níu giữ, nếu không, với dáng vẻ này của nàng, chỉ sợ trước mặt Hoàng thượng khó mà giấu nổi bất kỳ sơ hở nào.
Cửu Tư, đứng bên cạnh, sắc mặt cũng trắng bệch. Thấy chủ tử như vậy, nàng chỉ nghĩ rằng Cố Hàm đã bị dọa sợ. Dù sao đó cũng là một thi thể thật, lại bị phao thối đến mức không còn nguyên vẹn. Chỉ cần nghĩ tới thôi, dạ dày của Cửu Tư đã co thắt.
Nàng thấp giọng đầy lo lắng: “Chủ tử, người có bị dọa sợ không?”
Cố Hàm giật mình tỉnh lại, khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi. Nàng chỉ nói: “Chuẩn bị nước.”
Khi tắm, Cố Hàm ngâm mình trong bồn nước, cả người chìm xuống đáy bồn rất lâu không ngoi lên. Rất nhanh sau đó, cảm giác ngạt thở ập tới.
Hô ―
Cuối cùng, nàng bật ra khỏi mặt nước. Nước ấm lẫn với cánh hoa khô bắn tung tóe trên mặt đất. Hành động của nàng dường như đều có thể kiểm soát, hoặc nói cách khác, mọi thứ đều nằm trong ý chí của nàng. Vì vậy, nàng không thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Lưu Nhược Thiên khi đó.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT