Mặt sông tối tăm, ảm đạm, từng đợt bạch quang mờ nhạt từ đáy nước phát ra, dần chiếu rọi toàn bộ mặt sông. Ngu Tri Linh đã chờ bên bờ rất lâu, bỗng nhiên đứng bật dậy, vô thức siết chặt bộ xiêm y đen trong ngực.
Nhiệt độ cơ thể còn sót lại trên y phục của Mặc Chúc đã sớm tan đi, hắn đã rời đi thật lâu rồi.
Bờ sông mênh mông, bất chợt có mấy chục người vọt tới. Ổ Chiếu Diêm cũng tiến lại bên cạnh Ngu Tri Linh, nghiêng đầu liếc nhìn nàng, mày cau chặt, thấp giọng trấn an:
“Đừng lo, sẽ không sao đâu.”
Ngu Tri Linh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Như thể đáp lại hắn, cũng như thể tự an ủi chính mình.
Ánh mắt Ổ Chiếu Diêm dừng lại trên bộ xiêm y mà nàng đang siết chặt trong tay. Năm ngón tay nàng nắm cứng, khớp xương trắng bệch. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an khó chịu, một thứ trực giác mơ hồ khiến hắn cảm thấy chuyện này không ổn. Hắn lập tức liên tưởng đến ánh mắt thiếu niên kia khi nhìn nàng, ánh mắt ấy thân mật mà dịu dàng—hắn là đàn ông, sao lại nhìn không ra điều đó chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT