Ngu Tri Linh đi vào sau núi, từng bước từng bước leo lên đỉnh. Ngọn núi này bị lôi kiếp bao phủ, nếu giờ nàng vận dụng linh lực chỉ khiến kiếp lôi càng thêm dữ dội, vì vậy nàng chọn cách đi bộ.
Lúc lướt qua sườn núi, ngang qua cây hoa cam kia, nàng dừng bước, vươn tay khẽ sờ thân cây thô ráp.
Cây này đã hơn 170 năm tuổi. Năm đó, Phất Xuân từng đưa Ngu Tiểu Ngũ đến sống ở Nghe Xuân Nhai, chính tay nàng gieo trồng gốc hoa cam này.
Ngu Tri Linh thu tay lại, ánh mắt kiên định hướng đỉnh núi mà đi. Mãi đến khi đặt chân lên đỉnh núi rộng lớn không một bóng cây, nàng mới bày ra kết giới, phong tỏa phạm vi kiếp lôi trong trận pháp.
Nàng ngồi xếp bằng dưới đất, cúi đầu nhìn xuống, từ đây vẫn có thể thấy được cảnh tượng trù phú của Dĩnh Sơn Tông. Có lẽ, trong đó có Yến Sơn Thanh, Ninh Hành Vu, Tương Vô Tuyết và cả Mai Quỳnh Ca, bọn họ chắc hẳn đều đã biết nàng sắp độ kiếp.
Trên trời, kiếp lôi ù ù vang vọng. Lần này có đến chín đạo lôi kiếp, một đạo cũng đã đủ để sánh ngang Đại Thừa, huống hồ là chín đạo.
Ngu Tri Linh hơi cúi đầu, chậm rãi siết chặt dải lụa trên áo. Bên ngoài trông như vẫn còn tâm trí ngâm khẽ một đoạn tiểu khúc, nhưng trên thực tế tim nàng đang đập dồn dập, tựa như muốn phá tan lồng ngực mà lao ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT