Ngu Tri Linh đưa tay che miệng hắn, hạ giọng uy hiếp:
“Khẩu xuất cuồng ngôn, chẳng biết xấu hổ chút nào.”
Mặc Chúc cong khóe mắt cười tự nhiên, như thể chẳng có gì phải xấu hổ.
Cái thời chỉ cần nàng nắm tay đã khiến gương mặt thiếu niên kia đỏ ửng, giờ đây khi cửa đã đóng, rèm đã buông, chuyện gì bậy bạ cũng có thể thốt ra mà chẳng ngượng ngùng. Tiến một bước cũng chẳng còn chút do dự nào.
Ngu Tri Linh khẽ cảm thán:
“Ta lại thấy… hơi hoài niệm dáng vẻ trước kia của ngươi.”
“Vì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play