Mặc Chúc bỗng thấy xót lòng, cúi xuống áp môi lên người nàng, khẽ vuốt ve như muốn giúp nàng thả lỏng. Bản thân hắn cũng khó chịu đến mức không thể chịu nổi, nhưng rõ ràng nàng còn đau hơn hắn nhiều.
Ngu Tri Linh vùi mặt vào cổ hắn, giọng run rẩy: “Mặc… Mặc Chúc…”
Cả hai đều không biết, những vết thương do giằng co kịch liệt gây ra khiến cả hai đều rách nát. Thể chất nhân tu và yêu tu vốn đã quá khác biệt, ngay từ đêm qua khi nhìn thấy cơ thể hắn, nàng đã hiểu bản thân chắc chắn sẽ chịu đựng không ít.
Nhưng không ngờ, khi thực sự xảy ra, mọi thứ còn khắc nghiệt hơn nàng tưởng.
Họ giằng co suốt nửa khắc, Mặc Chúc cúi đầu nhìn, thấy trên đệm cẩm rơi vệt máu. Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, chẳng có chút dấu hiệu hồi phục. Chỉ cần hắn hơi động, nước mắt nàng liền trào ra, buộc hắn phải dừng lại, nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngay ngắn trên sập.
Mồ hôi và nước mắt còn đọng trên người nàng, Mặc Chúc vừa hôn vừa dỗ: “Sư tôn, ngài sao rồi? Ta phải làm thế nào để ngài không khóc nữa?”
Ngu Tri Linh thở hổn hển, khàn giọng: “Ta… ta không biết… Ngươi có… có tập tranh không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play