Rau dại nấu cùng đậu hũ, vị tuy đạm bạc, lại lộ ra chút khổ. Một chút thịt cũng không có, nhưng Mặc Chúc vẫn ăn hết. Hắn xưa nay không kén ăn, chỉ cần chịu mở miệng, cái gì cũng có thể ăn.
Lúc ăn cơm, hắn rất văn nhã. Bà lão chỉ ngồi một bên, yên lặng nhìn hắn ăn hết cả bàn cơm, không một câu chê đồ ăn đạm bạc.
Cái bánh trung thu kia, hắn chỉ ăn một nửa, phần còn lại bẻ ra để lại cho bà lão.
Khi gần đi, hắn từ chối ý tốt của bà muốn giữ hắn lại qua đêm, chỉ nói còn có tà ám cần phải trừ.
Ra khỏi sân, hắn quay đầu nhìn lại, thấy ánh đèn trong phòng chính lóe lên một lát rồi tắt phụt. Nhớ tới lời bà kể, con trai bà lên Nhân giới thi khoa cử, không biết bao giờ mới quay lại...
Mặc Chúc để lại một ít ngân lượng, chôn dưới gốc cây gần chỗ đặt nông cụ. Chỉ cần bà ra vườn làm việc, nhất định sẽ phát hiện.
Hắn bước đi trên con đường mòn trong núi, xung quanh vắng lặng, tối đen như mực, chỉ có tiếng ếch kêu ve gọi râm ran bên tai. Những năm gần đây, hắn rất ít khi chủ động mở lời. Một ngày nói chẳng được vài câu. Lâu dần, chính hắn cũng nghi hoặc—rốt cuộc mình còn biết nói không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT