Chương 2: Mất Trí Nhớ, Vậy Mà Lại Là 0!

Mười sáu tuổi?!

Trong phòng bệnh, hai bác sĩ trao đổi ánh mắt với nhau.

Dư Niên ngồi trên giường bệnh, cậu ngẩng đầu chớp mắt khó hiểu nhìn bọn họ.

Sao thế nhỉ? Năm nay cậu mười sáu tuổi thật mà, là một thiếu niên mới lên lớp 11, có vấn đề gì sao?

Bác sĩ thử hỏi: “Cậu còn nhớ bây giờ là khoảng thời gian nào không?”

Dư Niên nhìn thoáng qua cửa sổ: “Bây giờ là buổi tối, trời bên ngoài đã tối rồi.”

Bác sĩ vội vàng xua tay: “Không không không, ý tôi hôm nay là ngày mấy.”

“À.” Dư Niên không cần suy nghĩ, cậu tự tin trả lời: “Là ngày 1 tháng 7, ngày nghỉ hè đầu tiên!”

Hạ Tiểu Hạc ở ngoài cửa giơ tay lên, nhóc nhìn đồng hồ trẻ em của mình.

— Ngày 1 tháng 4.

— Cũng là ngày lễ quan trọng, ngày cá tháng tư và là ngày kỷ niệm kết hôn của ba lớn và ba nhỏ.

Ba nhỏ nói sai hết rồi.

Bác sĩ trong phòng bệnh hỏi tiếp: “Thế cậu có nhớ vụ tai nạn xe cộ đã xảy ra như thế nào không?”

Dư Niên gật đầu: “Có chứ. Tôi xuống tầng mua bánh rán trái cây nhưng trên đường có xe tải mất lái, tôi chạy ra cứu một đứa bé thì bị tông trúng.”

Ở bên ngoài, Hạ Tiểu Hạc bám trên cửa ngẩng đầu lên: “Ba lớn, ba với ba nhỏ còn có đứa con khác sao?”

“Không có.” Hạ Hành Khuyết nhíu mày, anh quay đầu nhìn ông quản gia.

Ông quản gia hiểu ý nhanh chóng bước lên, nhỏ giọng trả lời: “Hạ tổng, Tiểu Hạ Tổng, cảnh sát đã điều tra xong rồi, vụ tai nạn xe cộ xảy ra do xe đằng trước va chạm gây tai nạn liên hoàn, cậu ấy chỉ bị cuốn theo, trên đường không có xe tải cũng không trẻ em. Hơn nữa—”

Ông quản gia im lặng một lúc: “Dưới biệt thự không bán bánh rán trái cây. Có khả năng kí ức của cậu ấy bị đảo lộn rồi.”

“Ừ.” Hạ Hành Khuyết nhíu mày, anh vẫn nhìn Dư Niên: “Nói với bác sĩ điều trị chính ký ức không quan trọng, phải đảm bảo cơ thể Niên Niên không có vấn đề gì.”

“Vâng.”

Trong phòng bệnh, bác sĩ tiếp tục hỏi Dư Niên: “Cậu có thể miêu tả kỹ hơn không?”

Dư Niên cảm thấy có gì đó không ổn: “Hả? Miêu tả kỹ hơn sao?”

Bác sĩ nói: “Càng chi tiết càng tốt. Cậu nói bây giờ là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè phải không? Vậy bắt đầu kể từ lúc nghỉ hè đi.”

Dư Niên ôm chặt chăn nhỏ của mình: “Bác sĩ, anh hỏi thế làm tôi hơi sợ đấy. Mở đầu của truyện xuyên sách cũng như thế này, nam chính hỏi người qua đường bây giờ là lúc nào, người qua đường mới nói bây giờ là lúc nào đó của ngày này tháng nọ năm kia meo—”

Thậm chí cậu còn sợ tới lạc cả giọng.

Bác sĩ vội vàng an ủi cậu: “Cậu đừng lo lắng, bọn tôi chỉ hỏi tinh linh để biết thêm về vết thương thôi.”

Dư Niên do dự một lúc, cuối cùng cậu vẫn quyết tâm tin tưởng bác sĩ, tin tưởng y học: “Vậy à.”

Cậu nhớ lại một chút: “Hôm qua là ngày nghỉ hè đầu tiên, tôi không làm bài tập mà ăn tối từ sớm, sau khi tắm xong mới chui vào ổ chăn, cẩn thận chọn một quyển… Một quyển truyện chất lượng tốt, chuẩn bị thức đêm đọc truyện.”

“Quyển truyện đó khá dài, tôi thức đến 8 giờ sáng mới đọc xong. Sau đó thấy hơi đói nên xuống tầng mua bánh rán trái cây, định ăn no rồi ngủ bù.”

“Nhưng vừa xuống tầng đã thấy một chiếc xe tải bị mất lái, trên đường còn có một đứa bé nữa, lúc ấy tôi chạy lên đẩy đứa bé ra, sau đó thì không nhớ gì nữa.”

Ở ngoài cửa, ba con họ Hạ liếc mắt nhìn nhau.

Hạ Hành Khuyết bình tĩnh hỏi: “Lúc ba không ở nhà, Niên Niên lại thức đêm đọc truyện à?”

Hạ Tiểu Hạc chống tay trả lời: “Không có đâu, con giám sát ba nhỏ ngủ sớm dậy trễ mà.”

Dư Niên không để ý tiếng động ngoài cửa, cậu hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, tôi không bị làm sao chứ?” Cậu sờ cái đầu nhỏ quấn đầy băng gạc của mình: “Chỉ cần quấn trên đầu thôi ạ, có phải quấn thêm trên người không? Tôi bị xe tải đâm cho bay luôn mà.”

“Không cần đâu không cần đâu, cậu không phải lo lắng.” Bác sĩ vừa ghi chép lại vừa hỏi: “Cậu Dư Niên thức đêm đọc truyện gì vậy? Hay đến thế sao?”

Dư Niên hơi khựng lại: “Hả? Cái này cũng phải nói sao?”

Bác sĩ khó hiểu hỏi: “Không tiện hả?”

“Cũng không đến nỗi thế.” Dư Niên giấu mặt sau tấm chăn, cậu nhỏ giọng trả lời: “Là quyển truyện chất lượng tốt, khá dài… truyện đam mỹ, tên là… blahblah.”

Cậu nói quá nhỏ, bác sĩ không thể nghe rõ được: “Cái gì?”

Giọng nói của Dư Niên càng nhỏ hơn: “Nó là… a ba a ba…”

Bác sĩ vẫn không nghe rõ: “Cậu nói cái gì cơ?”

Nếu bác sĩ nhất định phải biết.

Dư Niên che mặt nhắm chặt hai mắt, cậu giơ tay lên và hét to: “[Tình yêu học đường: Từ đồng phục đến âu phục]!”

Đó cũng là lúc Hạ Hành Khuyết thấy cậu khó xử nên gõ cửa, anh đi vào trong phòng: “Được rồi, đừng hỏi nữa.”

Hai người mở miệng cùng một lúc, cũng im lặng chung với nhau.

Phòng bệnh rơi vào yên tĩnh.

Trong không khí tĩnh lặng ấy, Dư Niên bỗng dưng nghe thấy tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông đó chỉ cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp như một con rắn nhỏ lạnh băng chui vào trong lòng người ta.

Dư Niên từ từ mở bàn tay đang che mặt mình ra, cậu lén lút nhìn anh qua khe hở ngón tay.

Người đàn ông đứng ở cửa có thân hình cao lớn, vai rộng eo thon, anh mặc quần đen với áo sơmi, nút áo sơmi cài đến tận nút trên cùng, nhìn qua vừa nghiêm túc vừa cấm dục.

Mặt Dư Niên càng nóng hơn.

Hạ Hành Khuyết thấy mặt cậu đỏ lên mới nén lại nụ cười, tay nắm tay để lên trên môi ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn sang hai bác sĩ: “Không được cười.”

Mặt hai vị bác sĩ kia không có biểu cảm gì: Hạ tổng, rõ ràng anh cười vui nhất cơ mà?

Hai người quyết định đợi lát nữa sẽ xuống tầng kiểm tra xương sống, cột sống không tốt, không chịu được tiếng xấu.

Hạ Hành Khuyết lại nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, buổi kiểm tra và chữa trị tiếp theo còn làm phiền mọi người tốn thêm công sức. Tất cả nhân viên y tế sẽ có thêm ít tiền thưởng, trích từ tài khoản của tôi.”

Mắt hai bác sĩ sáng lên, cực kỳ có tinh thần, giọng nói cũng lớn hơn nhiều: “Cảm ơn Hạ tổng!”

Hạ tổng???

Dư Niên nghe thấy cái tên này, ‘xoạt’ một tiếng bỏ tay che mặt xuống, cậu ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hành Khuyết.

Chuyện tình yêu học đường cậu thức đêm đọc kia cũng có một Hạ tổng.

Nhưng Hạ tổng trong sách là trùm phản diện.

Bên cạnh trùm phản diện có một tay sai nhỏ, cậu ta trùng tên trùng họ với Dư Niên, cuối cùng bị trùm phản diện dùng một phát súng bắn chết.

Dư Niên suýt nữa bỏ truyện vì lý do này. Sau đó lại nghĩ đến tình huống đặc biệt nào đó, Dư Niên khẽ cắn môi kiên trì đọc hết.

Nên sẽ không…

Không thể nào?

Dư Niên ôm chăn, cậu thò đầu ra từ sau tấm chăn lén lút nhìn Hạ Hành Khuyết.

Là anh ta sao? Trùm phản diện trong sách? Chắc không trùng hợp đến vậy đâu nhỉ?

Hạ Hành Khuyết đang phát phiếu thưởng cho các bác sĩ, Dư Niên nhìn dáng người anh, cậu thử gọi tên trùm phản diện trong sách: “Hạ…Hạ Hành Khuyết?”

Hạ Hành Khuyết nghe thấy Dư Niên gọi mình, anh dừng bút và quay đầu lại: “Niên Niên, em nhớ ra rồi sao?”

Hức—

Dư Niên hít sâu một hơi, trước mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngã ra đằng sau.

Hạ Hành Khuyết vội vàng ném chi phiếu sang một bên, anh bước lên vững vàng đỡ lấy Dư Niên.

Mọi người rối hết cả lên: “Hạ tổng? Cậu ơi?”

Hạ Hành Khuyết ôm Dư Niên đã ngất xỉu, ‘nhà tư bản’ ra lệnh cho bọn họ: “Mấy người tự điền số vào chi phiếu đi, bây giờ khám cho Niên Niên trước đã.”

*

[Tên truyện: [Tình yêu học đường: Từ đồng phục đến âu phục]]

[Tag: Học đường, truyện ngọt, gia đình quyền quý.]

[Câu chuyện này chủ yếu kể về công là con của gia đình giàu có bất cần đời, vào năm lớp 11 bị gia đình ép chuyển đến một trường cấp 3 nhỏ ở thành phố phía Bắc, bắt đầu ‘kế hoạch biến hình của nhà giàu’, thế nên quen biết học sinh giỏi nhất khối thụ.]

[Công thụ vượt qua mọi chông gai, từ thành phố nhỏ phía bắc đến thành phố lớn, từ lúc đối chọi gay gắt đến khi gặp nhau lúc thành công, là câu chuyện hay đáng để đọc.]

— Đến từ người yêu thích cuồng nhiệt trên mạng · cún nhà nhỏ · Dư Niên đã thức đêm chứng nhận.

Hay chết đi được!

Lỗ hổng duy nhất trong truyện là có một bia đỡ đạn trùng trên trùng họ với Dư Niên.

Cái bia đỡ đạn này ham danh hám lợi, lúc nào cũng muốn ôm đùi đại gia, đi một bước lên trời nhưng không ngờ lại nhận nhầm người.

Cậu ta nhầm công chính thành con trai của tài xế lái xe nhà giàu nên đã sỉ nhục người ta, lại còn đi lấy lòng nhân vật phản diện chuyển trường cùng thời gian với công chính, làm tay sai của phản diện. 

Chiến tích của tên tay sai này như sau: 

Trong trường—

Chế nhạo công chính đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bị vả mặt x1

Chế nhạo thụ chính giúp công chính ôn tập kiến thức, lãng phí sức lực, bị vả mặt x2

Chế nhạo công thụ chính yêu sớm, không lên được đại học, bị vả mặt x3

Khi đi làm—

Chế nhạo thụ chính nghiên cứu khoa học, giả thanh cao, bị vả mặt x10086

Đi theo trùm phản diện, lợi dụng chức vụ trong công ty chèn ép công thụ chính, bị vả mặt x10087

Tỷ lệ chiến thắng 0% của tay sai khiến người ta khiếp sợ. 

Vậy mà lại là 0!

Kết truyện tập đoàn của trùm phản diện và công ty của công chính đã đối đầu nhau.

Trùm phản diện có thủ đoạn nham hiểm, bia đỡ đạn kia còn chó cậy thế chủ, ép công chính đến mức suýt phá sản.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, thụ chính tìm được chứng cứ trùm phản diện điều hành chuỗi sản nghiệp đen nên đã gửi lên Cục Công An.

Công thụ chính thành công lật ngược tình thế, tình yêu cũng tiến thêm một bước mới tốt đẹp hơn.

Mà tập đoàn thương nghiệp của trùm phản diện lại tan thành mây khói trong chớp mắt.

Khi trùm phản diện chuẩn bị máy bay tư nhân định ra nước ngoài, bia đỡ đạn lại ngăn cản anh ta, dùng bí mật tập đoàn mình biết mấy năm nay tống tiền một trăm triệu.

Trùm phản diện không để người khác uy hiếp mình, thẳng tay lấy súng ra nhắm vào người bia đỡ đạn—

Bằng!

Trong phòng bệnh, Dư Niên ‘vụt’ một tiếng bật dậy trên giường, cậu ôm đầu khi cơn đau nhức dữ dội ập đến.

Như thể trùm phản diện đã bắn vào đầu cậu vậy.

Ông quản gia đang ở mép giường trông cậu, ông ấy thấy cậu bật dậy mới vội vàng đỡ lấy rồi vỗ lưng cho cậu: “Thưa cậu? Cậu ổn chứ?”

Ông quản gia quay ra cửa gọi: “Hạ tổng, Tiểu Hạ tổng, cậu ấy tỉnh rồi nhưng tình hình không tốt lắm!”

Ba con họ Hạ đang ở bên ngoài nhỏ giọng thảo luận với bác sĩ về tình trạng của Dư Niên, khi nghe thấy tiếng gọi của ông quản gia mới vội vàng đẩy cửa đi vào.

“Niên Niên?”

“Ba nhỏ?”

Hạ tổng…

Trùm phản diện dùng một phát súng bắt chết bia đỡ đạn trong [Tình yêu học đường] tên Hạ Hành Khuyết, mọi người đều gọi hắn là—

Hạ tổng.

Trong lúc hoảng loạn, Dư Niên nhìn thấy một người đàn ông đưa một đứa trẻ theo, còn có cả đống bác sĩ từ ngoài phòng bệnh xông vào.

Người đàn ông mặc áo sơmi màu đen bước nhanh về phía trước. Đứa trẻ thì mặc quần yếm màu đen, chân nhỏ vèo vèo theo sau.

Một lớn một nhỏ, vô cùng dễ thấy trong đống áo blouse trắng.

Hạ tổng ∙ cơ thể bình thường và Hạ tổng ∙ cơ thể mini đang đến đây!

Hai người!

Dư Niên lại ngất thêm lần nữa, ôi trời ơi, tôi ngất đây!

Phản diện lớn nhỏ chạy đến mép giường, ông quản gia tự động lùi về phía sau.

Bác sĩ đang định tiêm cho Dư Niên một mũi, Hạ Hành Khuyết vừa ôm vừa nắm tay cậu, muốn giúp cậu thả lòng bàn tay đang siết chặt ra: “Niên Niên, thả lỏng, thả lòng nào, anh ở đây.”

Mắt Dư Niên mở to như chuông đồng, cậu lại tỉnh rồi!

Cậu giãy dụa bò ra khỏi lòng ngực Hạ Hành Khuyết, mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Nhóc vẫn chưa cao bằng giường bệnh phải cố gắng nhón chân, giơ đôi tay ngắn ngủn ra nhìn cậu: “Ba nhỏ, ba muốn con ôm một cái không?”

Dư Niên hơi do dự một chút, cậu giống như một chiến sĩ nhỏ anh dũng bị thương bò lết trên giường, sau đó… Ngã vào trong lòng ngực ông quản gia.

Ông quản gia năm nay mới 60 tuổi run rẩy đưa tay đỡ Dư Niên, bộ râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng cũng điên cuồng run rẩy.

Ba con nhà họ Hạ:):)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play